Chương 476 Ngoài ra còn có vài nhà khác nhưng thực lực lại thua kém hơn rất nhiều nên Phùng Thiên Minh cũng không giới thiệu họ cho Lý Dục Thần nghe. Tuy nhiên anh lại có một khám phá bất ngờ. Anh chợt nhìn thấy Chu Lợi Quân của Vụ Châu trong đám đông. Thái Vĩ Dân vừa bị cắt bỏ một cánh tay, Lý Dục Thần đang muốn tìm gã ta, chẳng ngờ lại đụng độ tại đây. Chu Lợi Quân cũng không ngờ sẽ chạm mặt Lý Dục Thần ở nơi này. Tại khoảnh khắc nhìn thấy anh gã ta liền sững người tại chỗ, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi theo bản năng. Ngoài sự hãi hùng còn có sự hận thù ngập trời. Hôm nay gã mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, một ống tay áo được nhét vào túi quần để che đậy cánh tay bị đứt lìa kia. Vết thương đứt tay vừa kín miệng, còn chưa kịp lắp tay giả. Không những bị mất một cánh tay mà còn đánh mất con đường thương mại phía Nam của Vụ Châu trong một vụ cá cược với Trần Văn Học, gã ta sao có thể bấm bụng nuốt trôi cơn tức này. Nếu không phải Lý Dục Thần xuất hiện, ngày đó hắn đã có thể giành tới tay cửa ngõ Thân Châu của nhà họ Trần và đường hàng hải của Hải Thượng rồi. Với thực lực của gã ta liền có thể sánh vai với những nhà hào môn chân chính kia. Nhưng vì Lý Dục Thần mà hắn mất cả chì lẫn chài, ngay cả hang ổ tại Vụ Châu cũng xém chút bị mấy đối thủ hẫng tay trên. Mối thù này gã phải trả. Vừa hay nghe nói nhà họ Lâm của thành phố Hòa xảy ra chuyện, mà nhà họ Viên lại treo thưởng một trăm triệu muốn cái mạng của Lý Dục Thần. Một cơ hội báo thù tốt như vậy sao gã ta có thể bỏ qua đây? Khi trở lại thành phố Hòa, gã trước tiên phái người bẻ gãy tay của Thái Vĩ Dân, để trút nỗi hận trong lòng. Mục tiêu tiếp theo chính là Lý Dục Thần. Gã đã liên lạc với một nhóm giang hồ. Vốn dĩ định đợi buổi tụ họp thành phố Cô kết thúc rồi mới trở lại ra tay, chẳng ngờ lại gặp phải Lý Dục Thần ở đây. Điều này hoàn toàn làm rối kế hoạch của gã. Phải cứng chọi cứng với Lý Dục Thần, cho dù lần này đã mời tới cao thủ nhưng gã ta vẫn có chút thiếu tự tin. Rốt cuộc thì ấn tượng trước đó Lý Dục Thần để lại cho hắn quá sâu sắc. Chu Lợi Quân có chút muốn né tránh anh, nhưng Lý Dục Thần đã chủ động đi tới. “Ông chủ Chu, đã lâu không gặp”, Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn gã chòng học. Ánh mắt Chu Lợi Quân xẹt qua tia sáng lập lòe, không biết phải tiếp lời như thế nào. Phùng Thiên Minh cũng nhận ra gã, tò mò hỏi: “Đây không phải là ông chủ Chu của Vụ Châu sao, mọi người quen biết nhau à?” Chu Lợi Quân đáp mang theo vài phần ngượng ngùng: “Ừm, từng gặp qua một lần”.