Chương 489 Liên Khởi Dung cười nói: “Cậu nhóc, cậu ngốc thật, hay là trêu đùa chúng tôi như kẻ ngốc? Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, những người ở đây là ai, có tin hôm nay cậu không ra khỏi tòa nhà này không? Chưởng môn Lê, cậu ta nói ông thua, nếu ông không dạy bảo cậu ta, tôi cũng không nhìn nổi!” Lê Chấn Đông ngửa cổ cười lớn: “Ha ha ha, tôi thua? Làm sao tôi có thể thua? Ha ha ha…” Đột nhiên, tiếng cười của Lê Chấn Đông đột ngột dừng lại, phụt một tiếng, phun ra máu tươi, sau đó ngửa mặt đổ ngã. Lần này, mọi người đều ngẩn người. Liên Khởi Dung càng kinh hồn bạt vía. Hai bóng người trên bàn tròn bay lên gần như cùng lúc đến bên cạnh Lê Chấn Đông. Chính là nho sĩ của Từ Thông đưa đến là ông lão họ Liêu của Tiêu Thập Nương đưa đến. Hai người ngồi xuống, mỗi người bắt mạch một cánh tay của Lê Chấn Đông. Sau đó lại cùng nhìn sang trước ngực Lê Chấn Đông. Lúc này đôi mắt Lê Chấn Đông trợn lên, lộ ra mắt trắng như cá chết, trong miệng nhỏ máu tươi, hơi thở yếu ớt. Nho sĩ điểm mấy huyệt vị trên người Lê Chấn Đông. Còn chú Liêu đưa tay sờ, lấy ra một châm vàng trong huyệt đản trung trước ngực Lê Chấn Đông, chính là cây châm của Lý Dục Thần lấy ra, nói là làm vũ khí. “Châm vàng phá huyệt!” Hai người cùng kinh hãi, nhìn sang Lý Dục Thần. “Cậu là con cháu y thánh?” Nghe thấy con cháu y thánh, những người đang ngồi đều kinh ngạc không thôi. Thẩm Minh Xuân lập tức nhớ đến chuyện Lý Dục Thần chữa bệnh cho ông cụ nhà họ Lâm, lúc đó ông cụ Lâm đã rơi vào tình trạng nguy cấp, ngay cả đội chuyên gia mời đến từ Tiền Đường và Thân Châu cũng nói không cứu được, Lý Dục Thần chỉ cắm một cây châm, thì đã chữa khỏi, cuối cùng hai chuyên gia đều bái anh làm thầy. Thẩm Minh Xuân nghe Lâm Thu Phượng nói, Lâm Thu Phượng lại nghe Nghiêm Tuệ Mẫn nói. Thẩm Minh Xuân vẫn cho rằng là tin bịa đặt, là Nghiêm Tuệ Mẫn bịa ra chuyện này để tìm thân phận hợp lý cho chàng rể nghèo. Chẳng lẽ là thật? Đôi mắt của Tiêu Thập Nương phát sáng, nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, dường như nhìn thấy bảo bối. Phùng Thiên Minh cũng ngây ra như khúc gỗ. Trong lòng vui mừng điên cuồng, và có chút hổ thẹn vì đã không tin tưởng Lý Dục Thần. Đôi mắt mọi người đều sáng rõ, lần này, bọn họ còn nhìn thấy rõ kết quả thắng thua hơn vừa nãy, chỉ là thua thắng đã đảo ngược lại. Thẩm Bỉnh Nguyên chấn hãi trong lòng, tuyên bố nói: “Trận này, ông hai Phùng thắng”. “Không thể nào!”, Liên Khởi Dung điên cuồng kêu lên: “Không thể nào! Cậu ta dựa vào cái gì mà thắng? Chỉ một cây châm này thì có thể phá được Thiết Bố Sam? Tôi không tin! Nhất định là cậu ta đã dùng tà thuật gì, hoặc là hạ độc, đúng, hạ độc! Chắc chắn là hạ độc!”