Chương 501 Dù sao, tia chớp vừa rồi là ở bên ngoài, ở trên mặt hồ Chấn Trạch, là một cảnh tượng thiên nhiên thông thường. Mà tia chớp lúc này lại ở ngay bên trong, ở ngay trước mắt, ánh sáng loé lên mãi mà không tắt. Thanh Huyền vừa thấy tia chớp đột nhiên xuất hiện trong hư không này thì sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng. “Thượng tiên tha mạng! Cậu Lý tha mạng! Tha cho tôi đi!” Người còn sợ hãi hơn cả Thanh Huyền là Chu Lợi Quân. Đến bây giờ gã ta mới hiểu ra, đạo trưởng mà Hoàng Định Bang đưa đến chỉ là giả, mà Lý Dục Thần mới là tiên thật. Mà điều quan trọng là rõ ràng gã ta đã được chứng kiến ở trường đấu chó nhưng lại cố tình không tin. Lý Dục Thần cầm tia sét trong tay, giống như một lôi thần cao cao tại thượng nhìn thấy Thanh Huyền đang quỳ dưới đất. Anh biết rõ loại người lừa đảo này biết dùng Quan Vân Thuật, cầm theo mấy lá bùa, mạo hiểm dùng tên tuổi đệ tử thiên sư Long Hổ Sơn để hành tẩu, chắc chắn không chỉ vì để lừa mấy đồng tiền của Hoàng Định Bang. Vấn đề chắc là quặng mỏ kia. Hoàng Định Bang không tiếc đắc tội nhà họ Tiêu mà đến thành phố Tuyên khai thác mỏ, chỉ sợ không đơn giản như vậy. “Nói, vì sao mấy người lại muốn lừa nhà họ Tiêu?” “Bởi… Bởi vì…”, Thanh Huyền ấp a ấp úng: “Bởi vì Hoàng Định Bang muốn độc chiếm quặng mỏ kia”. “Nói như vậy, Hoàng Định Bang là chủ mưu? Như thế thì để Hoàng Định Bang chết thay ông đi!” Lý Dục Thần khẽ lắc tay, tia chớp vặn vẹo trên không trung, chuyển qua đỉnh đầu Hoàng Định Bang, rung động đùng đoàng. Hoàng Định Bang không phải kẻ ngốc, mạng sống là trên hết, liền lập tức quỳ xuống đất. “Đạo sĩ thối nói hươu nói vượn! Rõ ràng là ông ta giựt giây tôi, nói ở dưới phần mộ tổ tiên nhà họ Tiêu có âm long, trong đó là bảo khố, có thể dùng để luyện đan, ăn vào sẽ được trường sinh bất lão. Tôi mới lấy danh nghĩa khai thác mỏ để mua được phần mộ nhà họ Tiêu. Nhà họ Tiêu không đồng ý, lão già kia lại gợi ý cho tôi dùng Côn Luân Thảo đi lừa. Lúc trước ông ta giả trang thành thầy thuốc lang thang, nói chỉ có Côn Luân Thảo mới có thể chữa được bệnh cho ông cụ nhà họ Tiêu, cho nên mới có chuyện ngày hôm nay. Đều là lão già kia nghĩ ra. Cậu Lý, cậu hãy tin tôi, tôi chỉ là tin kẻ lừa đảo này thôi, tôi cũng là người bị hại mà!” Lý Dục Thần cười lạnh nói: “Hai ông là rắn chuột một ổ, muốn cãi nhau thì xuống âm tào địa phủ mà cãi đi”. Vừa dứt lời, anh khẽ nắm chặt tay lại. Một tiếng răng rắc vang lên. Tia chớp phân ra thành hai đoạn, cuốn lấy hai người giống hai con rắn bạc. Sau một luồng sáng cực kỳ chói loá, tia chớp biến mất. Ánh mắt của mọi người rơi vào bóng tối theo ánh sáng chói loá đó, hơn nửa ngày mới khôi phục lại. Đến khi nhìn lại, tất cả đều trở về như cũ, dường như không có gì khác thường.