Chương 517 Lý Dục Thần vừa nghe là biết có vấn đề. Theo phương vị mà người đến nói, anh đi lên chỗ cao nhìn hướng đi của địa mạch thế núi, bèn nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem sao”. Đầu tiên đến thôn nhà họ Quách, tìm được một ông lão trong thôn tên là Quách Vân Long. Cái tên này cũng rất hợp cảnh. “Các người làm chương trình phát sóng trực tiếp thám hiểm dã ngoại phải không?” Ông lão rất tự nhiên, bô bô nói một đống từ hot trên mạng, có rất nhiều từ mà Lý Dục Thần chưa từng nghe nói đến. “Cậu nhóc à, quay chụp bên trong thung lũng là được rồi, tuyệt đối đừng đến đầm Âm Long, lần trước có mấy thanh niên, nói cũng làm chương trình phát sóng trực tiếp, đến thám hiểm nơi này, đi xuống đầm Âm Long mà không lên được nữa”. “Không ai xuống tìm sao?” “Tìm rồi, đội Phòng cháy chữa cháy cũng đến, thả dây kéo mấy trăm mét, tìm kiếm mấy ngày liền, vẫn không tìm được người”, ông lão lắc đầu: “Tôi thấy ấy à, người bị âm long ăn thịt rồi. Nhưng người thời ny không tin nữa”. “Ông dẫn chúng tôi đi xem đi”, Lý Dục Thần nói. “Tôi nói cậu nhóc này, sao cậu cứng đầu thế chứ!”, ông lại trừng mắt nhìn anh. Tiêu Thập Nương cười, lấy ra hai trăm đồng từ trong túi, nói với ông lão: “Lão Quách, chúng ta đi xem đi”. Quách Vân Long giãn đôi lông mày cười: “Ầy, xem thì được, an toàn là số một, cô gái này thật hiểu chuyện!” Nói xong liền đi đầu dẫn đường, đưa họ vào núi, đến một thung lũng. Quách Vân Long chỉ thung lũng nói: “Ở ngay phía dưới, đi về phía trước một đoạn, nhìn thấy một cái thác nước nhỏ, phía dưới thác chính là đầm Âm Long. Nhiệt độ bên trong rất thấp, vô cùng lạnh, các người mặc mỏng manh như vậy, cẩn thận bị cảm lạnh đấy”. Tiến vào thung lũng, quả nhiên, nhiệt độ bỗng giảm thấp, so với bên ngoài đúng là hai thế giới. Bên trong không có đường, đều là sỏi đá, gập ghềnh khó đi. Nơi này cũng không có cảnh sắc đẹp, không có giá trị khai thác, chẳng trách không ai đến. Theo cách nói của ông lão Quách Vân Long, trước đây cũng chỉ có người hái thuốc mới đến nơi này. Bây giờ thỉnh thoảng có mấy nhân vật nổi tiếng mạng đến đây làm chương trình trực tiếp, nhưng sau lần trước xảy ra chuyện thì không ai đến nữa. “Cái đầm đó có rồng thật!”, Quách Vân Long nói: “Trưởng bối trong thôn chúng tôi có người nhìn thấy, thật đấy”. “Trưởng bối của ông? Thế thì phải là chuyện từ năm nào tháng nào rồi!”, Tiêu Thập Nương nói. “Vậy tôi cũng nói không chuẩn, phải đến bảy mươi tám mươi năm rồi đấy”, Quách Vân Long nói. “Thế sau này còn có người nhìn thấy không?” Sau này không nghe nói đến, nhưng từng có người mất tích, đều truyền là bị rồng ăn thịt. Cho nên hàng năm chúng tôi đều đến thung lũng tế bái, người của mấy thôn cùng gom góp lại, một con heo, một con dê, làm mấy con gà, ném vào đầm Âm Long. Cũng mấy năm gần đây, người già đi hết, thanh niên không tin việc này nên mới không tế bái nữa”.