Chương 544 Mà Lý Dục Thần vì tu luyện nên trên người còn có chút vẻ bàng quan mặc kệ sự đời. Mấy cô gái trông thấy hai người họ thì chỉ trỏ, xì xào bàn tán, cười hì hì không biết đang nói gì. Hai người họ cũng không quan tâm, chỉ đi vòng vòng quanh ký túc xá của Đinh Hương để xem hoàn cảnh thế nào, lại bị Lâm Mộng Đình đuổi ra. “Đi ra, đi ra, ký túc xá nữ, con trai đừng có mà nhìn ngó lung tung”. Lý Dục Thần và Mã Sơn bất đắc dĩ, đành phải đứng chờ dưới ký túc xá. Hai người đàn ông như đầu gỗ đứng đó, lại khiến mấy cô gái được một phen cười bò. Lâm Mộng Đình và Đinh Hương xuống lầu trông thấy thế cũng che miệng cười trộm. “Hai anh sắp thành tượng luôn rồi đấy!”, Lâm Mộng Đình cười nói: “Đi thôi, dẫn hai người đi ăn cơm, nếm thử cơm căn tin trường bọn em”. Người ta hay nói cơm trong căn tin khó ăn, Lý Dục Thần với Mã Sơn lại thấy ngon lắm, ăn căng cả bụng. Cơm nước xong, hai người không có gì làm, cũng không thể đứng làm tượng trong sân trường cho người ta xem mãi được, đành phải quyến luyến rời khỏi trường. Mã Sơn cảm thán: “Không ngờ có một ngày anh lại có thể bước vào trường đại học, còn là đại học Nam Giang!” Hai người chợt phát hiện ra mình không có nơi nào để đi, đành phải đi dạo quanh trường. Lúc đi ngang một quán cà phê, bọn họ không chú ý tới một đôi mắt âm u đằng sau lớp kính thủy tinh. Viên Thế Kiệt đang ngồi gần cửa sổ, nhìn Lý Dục Thần và Mã Sơn lướt qua trước mặt. Tuy chưa từng chạm mặt Lý Dục Thần, nhưng Viên Thế Kiệt vẫn biết anh. Mấy ngày nay, nhà họ Viên đã dồn rất nhiều nhân lực và tài lực để điều tra người này. Trên bàn làm việc của anh ta có một đống ảnh chụp và tài liệu của người đàn ông này. Gương mặt đó, anh ta đã nhìn ngán đến phát ói, dù có hóa thành tro thì anh ta cũng nhận ra được. Viên Thế Kiệt nho nhã cầm lấy ly cà phê, ánh mắt nhìn chằm chằm thủy tinh lại kết đầy sương lạnh. Ngồi đối diện anh ta là một cặp tình nhân, nam tên Chung Thần, cũng học ở đại học Nam Giang. Chung Thần cũng là con nhà giàu, nhưng so với gia tộc khổng lồ như nhà họ Viên cũng chỉ là kẻ nghèo đói mà thôi. Anh ta là học bá, còn là chủ tịch hội học sinh của đại học Nam Giang, tất cả mọi cố gắng của anh đều để chen chân vào vòng quan hệ với nhà họ Viên, giúp gia tộc mình đi lên thêm một bước. Vì vậy, khi Viên Thế Kiệt gọi anh ta ra ăn cơm, thì trong lòng anh ta vô cùng xúc động. “Có biết phải làm thế nào chưa?”, Viên Thế Kiệt hỏi. “Biết”, Chung Thần đáp. Viên Thế Kiệt gật đầu nói: “Nhất quyết không được mắc sai lầm, nếu có xảy ra vấn đề gì thì nhớ rõ, tôi không quen biết cậu”. “Yên tâm đi cậu Viên, chuyện này tôi sẽ tự làm”. Chung Thần nói xong bèn đứng dậy, rời khỏi quán cà phê. Viên Thế Kiệt nhìn theo bóng lưng anh ta, lạnh lùng nở nụ cười. Sau đó ánh mắt lại nhìn ra cửa sổ. Cái kẻ anh ta vừa chán ghét, vừa khinh bỉ, lại buộc phải dè chừng kia đi tới một góc trước mặt quán cà phê, đi về hướng một quán bar nhỏ. Khoảnh khắc đó, anh ta xúc động muốn gọi người tới, băm dằm tên khốn kia thành thịt nát. Anh ta không tin tất cả những lời đồn thổi đến từ thành phố Hòa.