Chương 546 Chung Thần xấu hổ, nói: “Cô nói rất đúng, thì tôi cũng đến tìm cô để thương lượng đấy thôi”. Lâm Mộng Đình có chút do dự nói: “Chờ tới ngày mai được không? Hôm nay em gái tôi là Đinh Hương mới đến trường nhập học, tôi phải theo em ấy đi làm thủ tục”. Một cô gái bên cạnh Chung Thần nói: “Em là Đinh Hương hả, vừa mới tựu trường ngày đầu tiên đã nổi tiếng rồi, ai cũng nói trường chúng ta lại có thêm một hoa khôi, các chàng trai đều tranh nhau đọc thơ “Vũ Hạng” đấy. Chung Thần nói: “Không thì để Hàm Nguyệt đi cùng với Đinh Hương đi, chuyện này rất khó giải quyết, tình hình của hội học sinh cô cũng biết rồi đó, người có năng lực như cô không nhiều”. “Đúng đó, người đẹp họ Lâm à, giao Đinh Hương cho tôi đi”, Dương Hàm Nguyệt chủ động đi tới, khoát tay Đinh Hương: “Tôi nhất định sẽ dùng hết tất cả nhiệt tình và kiên nhẫn từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới nay, cô cứ yên tâm, tôi mà phục vụ không tốt thì tất cả nam sinh trong trường sẽ không tha cho tôi đâu”. Dương Hàm Nguyệt là bạn gái Chung Thần, tuy không phải là hoa khôi nhưng cũng là người đẹp, còn là kiểu người rất cởi mở. Lâm Mộng Đình hơi khó xử, bèn nhìn về phía Đinh Hương. Đinh Hương nói: “Chị Mộng Đình, chị có việc thì cứ đi đi, em có thể tự lo cho mình được”. “Chị biết em có thể tự lo cho bản thân, nhưng bây giờ em đang là đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt, cần chị chăm sóc”. Dương Hàm Nguyệt đầy nhiệt tình, khiến Đinh Hương có chút cảm động. Lâm Mộng Đình nghĩ, sớm muộn gì Đinh Hương cũng phải độc lập, bản thân cũng không thể chăm sóc cô bé mãi. Hơn nữa chuyện Chung Thần nói có vẻ rất nghiêm trọng, ba nữ sinh mất tích trong kỳ nghỉ hè, bên ngoài lại không có tin tức gì, cực kỳ quái lạ. Cô nói với Dương Hàm Nguyệt vài câu rồi theo Chung Thần đi. Dương Hàm Nguyệt dẫn Đi Hương đi dạo một vòng quanh trường, vừa đi vừa giới thiệu, cẩn thận và nhiệt tình không khác gì hướng dẫn viên du lịch. Lại giúp Đinh Hương làm vài thủ tục, rất bận rộn. Đinh Hương cảm thấy mình đã gặp được người tốt. Trường học quả nhiên là một nơi rất tốt đẹp. “Được rồi, còn một việc nữa, đó là thử nghiệm tâm lý”, Dương Hàm Nguyệt chỉ vào tòa nhà trước mặt: “Ở đây này”. Đinh Hương kinh ngạc nói: “Còn phải làm thử nghiệm tâm lý nữa hả? Chị Mộng Đình không có nói với em”. Dương Hàm Nguyệt nói: “Chắc là cô ấy quên đấy, thật ra cũng không phải là chuyện quan trọng gì, chỉ là điền cái biểu mẫu, đi một vòng, tân sinh viên đều phải làm hết”. Đinh Hương nghĩ, nếu tân sinh viên đều phải làm thì làm thôi. Theo Dương Hàm Nguyệt vào trong, gõ cửa một phòng. Trong phòng có giường và bàn, nhìn không giống phòng làm việc, nhưng cũng khác phòng ngủ của sinh viên, cực kỳ sạch sẽ. Bước ra mở cửa là một người nước ngoài, dáng khá cao, mái tóc xoăn màu rám nắng, đeo kính, trông khá lịch sự. Người nước ngoài đó thấy họ thì xoay người, lịch sự mời vào.