Chương 57 “Anh ấy có mấy câu lạc bộ đêm, có điều dạo này anh ấy thường ở trường đấu chó, nếu chúng tôi bắt cóc tống tiền thành công thì cũng sẽ đến chỗ đó”. “Trường đấu chó?” “Là đấu trường chuyên chọi chó”. “Ở đâu?” “Ở phía nam thành phố, nhà xưởng bỏ hoang bên cạnh cầu vượt ra khỏi thành phố ấy”. Lý Dục Thần tiếp tục hỏi thêm vài câu, đến khi không hỏi được gì quan trọng nữa thì điểm huyệt câm của hai người. Huyệt vị ở thân dưới chưa được giải, cộng thêm bị điểm huyệt câm, không thể kêu cứu, ở trong bụi cây rập rạp này có thể được người khác phát hiện ra hay không, việc này phải dựa vào vận may của họ. Cho dù được cứu, nếu không được giải huyệt, họ sẽ không bao giờ đứng lên được, cũng sẽ không bao giờ mở miệng nói chuyện được. Mà Lý Dục Thần tự tin rằng ở nơi trần thế này, số người có thể giải được Phất Huyệt Thủ của anh cũng không nhiều. Lâm Mộng Đình về đến biệt thự thì đã khuya, không ngờ trong nhà vẫn còn người chưa ngủ. Bố cô đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trông nét mặt nghiêm túc, còn mẹ cô ngồi bên cạnh với vẻ mặt lo lắng. Em trai Lâm Vân cầm điện thoại chơi game. Ngay cả Quản gia Lạc cũng đang ở đây. Lâm Mộng Đình cảm thấy bầu không khí hơi khác thường, bèn hỏi: “Bố mẹ, có chuyện gì vậy?” “Mộng Đình?”, Nghiêm Tuệ Mẫn hơi bất ngờ: “Sao con lại về nhà thế, chẳng phải con nói ở trường có hoạt động, cuối tuần này không về sao?” “À, tạm thời hoạt động bị huỷ rồi ạ”, cô trả lời. “Vậy sao con không báo với gia đình một tiếng, để tài xế đi đón con?”, Nghiêm Tuệ Mẫn quở trách: “Một mình con nguy hiểm cỡ nào chứ?” “Con lớn thế này rồi, có gì nguy hiểm đâu”. Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Lâm Mộng Đình rất chột dạ. Nhớ lại chuyện vừa trải qua trên đường, cô vẫn còn hơi sợ, sau đó trong đầu chỉ toàn những lời nói và dáng vẻ của Lý Dục Thần, chúng cứ quanh quẩn không hất đi được. “Có nguy hiểm hay không thì con cũng không được như thế”, Lâm Thu Thanh nghiêm khắc nói: “Con là con gái của nhà họ Lâm, đi ra ngoài sẽ đại diện cho nhà họ Lâm. Con nghĩ bố muốn cho tài xế và vệ sĩ đi theo con lắm hả? Ở ngoài kia có không biết bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta kia kìa. Con đi chơi về muộn thế này là đi đâu?” “Con đi chơi với bạn học thôi”. “Bạn nào?” “Trương Khiết, bố mẹ cũng biết cô ấy mà, còn có Trương Nhất Bình nữa”. “Trương Nhất Bình? Có phải là con trai của chủ tịch Vĩnh Thanh Trương Căn Mậu không?”