Chương 589 Khuôn mặt Từ Hiểu Bắc lộ vẻ kinh sợ: “Bố, bố muốn làm gì?” Da mặt của Từ Thông run lên, trong mắt lộ ra tia hung dữ. Đột nhiên giơ cây dùi cui, đập về phía chân của Từ Hiểu Bắc. Chỉ nghe rắc rắc một tiếng, tiếng kêu thảm như mổ lợn của Từ Hiểu Bắc vang lên theo đó. Mọi người đều cảm thấy tê dại sống lưng. Có câu hổ ác không ăn thịt con, Từ Thông lại đích thân đánh gãy chân của con trai. Đúng là tàn nhẫn! Tàn nhẫn với con trai như vậy, nghĩ cũng biết, ông ta đối với người khác thế nào. Điều khiến người ta sợ hãi hơn là, lại là Lý Dục Thần. Bây giờ mọi người nhìn sang Lý Dục Thần, chỉ cảm thấy như hung thần ác sát, đâu còn cho rằng là tên ăn bám nữa. Thậm chí trong lòng cũng không dám nghĩ tiếp, dường như nghĩ tiếp, sẽ bị ông cụ nhà mình đánh gãy chân vậy. Từ Thông thở hổn hển, dường như vẫn chưa xả hận, còn ở đó mắng lớn: “Ai cho mày cuồng ngạo, ai cho mày không biết điều, ngay cả cậu Lý mà cũng dám đắc tội! Còn muốn bắt người ta quỳ? Tao đánh gãy chân của mày trước, cho cả đời này chỉ có thể quỳ!” Nói xong giơ dùi cui lên muốn đập cái chân còn lại. Lần này Quan Nhã Lệ không nhìn tiếp được nữa, liền nhìn sang Lý Dục Thần. “Anh Dục Thần!”, Đinh Hương gọi Lý Dục Thần một tiếng. Lý Dục Thần biết Đinh Hương mềm lòng, bèn nói: “Ông Từ, thế là được rồi, ngày tháng sau này còn dài”. Cánh tay giơ cao của Từ Thông khẽ run lên, trong lòng thở ra nhẹ nhõm. Ông ta nghe thấy Lý Dục Thần nói: ‘ngày tháng còn dài’, thì biết đã vượt qua cửa ải lần này. Hơn nữa trải qua chuyện này, ít nhiều có thể có được lòng tin của Lý Dục Thần, có thể tiến gần quan hệ với Lý Dục Thần hơn, cũng coi như trong họa được phúc. “Nghe thấy chưa, nếu không phải cậu Lý nói giúp, hôm nay tao phải phế mày! Còn không mau cảm ơn cậu Lý đi!!” Từ Hiểu Bắc có ngốc đi nữa, lúc này cũng hiểu ra. Lý Dục Thần này, vốn không phải kẻ nhặt rác, ăn bám sống dựa vào đàn bà như mọi người nói. Bố của mình là ai, gã biết rõ nhất, cường hào Giang Đông vô số, chưa từng thấy bố cúi đầu. Nhìn khắp cả Nam Giang, cũng chỉ có nhà họ Tiền khiến Từ Thông có phần kiêng sợ, nhưng cho dù Từ Hiểu Bắc đắc tội với người nhà họ Tiền, gã tin rằng bố cũng không đến mức nổi nóng đến mức này. Từ Hiểu Bắc hằm hằm nhìn Chung Thần một cái, nói: “Xin lỗi, cậu Lý, là tôi có mắt mà không thấy thái sơn. Nhưng tất cả đều do Chung Thần khiêu khích!” Từ Thông bỗng nhìn sang Chung Thần, ánh mắt như dao. Chung Thần sớm đã sợ đến run lên bần bật, giải thích nói: “Cậu Từ, cậu không được nói bừa!”