Chương 594 Cố kìm nén chút đố kỵ nhen lên trong lòng, Từ Hiểu Bắc không nhịn được thở dài. Quan hệ giữa Vương Văn Tĩnh và Lâm Mộng Đình xấu nhất, vừa nãy còn sỉ nhục Lâm Mộng Đình nhiều nhất, cho nên lúc này bị lạnh nhạt, không ai muốn nói chuyện với cô ta, cứ như trên người cô ta có virut sẽ truyền nhiễm vậy. Vương Văn Tĩnh cũng hơi hối hận, nhưng việc đã đến nước này, cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể dày mặt đi kính rượu Lâm Mộng Đình và Đinh Hương. Đinh Hương thật thà đơn thuần, dương nhiên không từ chối, Lâm Mộng Đình lại không dễ nói chuyện như vậy, nói với Vương Văn Tĩnh: “Ly rượu này, cô nên kính Chung Thần, anh ta thay cô chịu tất cả báo ứng, cô phải cảm ơn anh ta tử tế”. Nói xong liền kéo Đinh Hương đi qua ngang vai Vương Văn Tĩnh, để lại hương gió thơm. Mọi người cũng đi xa theo. Một mình Vương Văn Tĩnh ngốc nghếch đứng ở đó, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng. Cảm giác nhục nhã từ gót chân dâng lên, tràn đầy toàn thân như dòng điện. Trong lòng cô ta đầy hối hận, dần dần, hận lấp cả hối. Nhưng, cô ta không có cách nào, thậm chí không dám đáp lại bằng ánh mắt hung ác, cho dù chỉ là nhìn sau lưng bọn họ. Cô ta biết Lâm Mộng Đình nói đúng, nếu không có Chung Thần, lửa giận của Từ Thông, rất có thể sẽ nhằm vào cô ta. Nghĩ đến cái chết của Chung Thần, Vương Văn Tĩnh không nhịn được run lên. Cô ta bị lạnh nhạt cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này. Cô ta đặt ly rượu xuống, xông ra khỏi hội sở, loạng choạng lao vào trong sắc trời đêm. “A!” Vương Văn Tĩnh hét lớn trước hồ Tiền Đường. Mặt hồ lấp lánh ánh sao, chớp mắt, dường như đang chế nhạo cô ta. Cô ta ngồi xuống, vùi đầu trong trong hai đầu gối và khuỷu tay, òa khóc đau khổ. Giọng của một người đàn ông vang lên phía sau cô ta: “Khóc có ích gì! Cảm thấy ấm ức thì nghĩ cách xả giận đi!” Vương Văn Tĩnh quay đầu, nhìn thấy Cù Hạo Dân đứng phía sau cô ta. Cô ta cúi đầu, khóc lóc nói: “Chung Thần chết rồi, tôi không muốn chết”. Cù Hạo Dân nói: “Chung Thần là người của cậu Viên, đánh chó phải ngó mặt chủ, tôi không tin, Từ Thông Giang Đông, có thể đấu lại được với nhà họ Viên ở Tiền Đường. Có lẽ Lý Dục Thần nắm được thóp của Từ Thông, ông ta có thể đánh gãy chân của Từ Hiểu Bắc, có thể giết Chung Thần, nhưng ông ta không thể nào đánh cược cả tính mạng bản thân ông ta và cả gia tộc vì Lý Dục Thần”. “Vậy thì có liên quan gì đến tôi?”, Vương Văn Tĩnh nói: “Trước mặt họ, tôi chỉ là nhân vật thấp bé”. Cù Hạo Dân cười nói: “Chung Thần đã chết, cậu Viên thiếu một cánh tay, chỗ thiếu này, cần có người bù vào”. Ánh mắt Vương Văn Tĩnh sáng lên: “Anh nói là… tôi?” “Là chúng ta”, Cù Hạo Dân nói. … Ở một bên khác của hồ Tiền Đường, có một tòa nhà cổ to lớn và hùng vĩ, ở đó chính là nhà thờ vua ghi ơn công tích của Ngô Việt Vương Tiền Lưu, cũng là đền thờ tổ tiên của nhà họ Tiền ở Tiền Đường.