Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

chương 661

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 661 Khi họ ra tới, thì ngõ nhỏ phía đông bỗng toát ra luồng yêu khí, bị thần thức của Lý Dục Thần nắm bắt được. Anh nhìn thoáng qua hướng đó, bên kia nhân khí rất vượng, ắt hẳn là một khu nhà đông đúc. Một nơi đầy nhân khí như thế lại có yêu khí, điều này cũng khiến anh rất bất ngờ. Thủ đô được xưng là nơi ngọa hổ tàng long, một đầu bếp cũng có thể là Đệ Nhất Đao thủ đô, một kẻ ăn mày cũng có thể là Tông Sư, chẳng lẽ không có người hàng yêu trừ mà? Lý Dục Thần nhận ra, hình như con yêu tinh đó đang theo dõi bọn họ. Anh vẫn không có hành động gì, vừa đáp xuống đất đã nói cười cùng mọi người rời đi. Ngõ nhỏ bên kia có mấy người đang đánh cờ, Lý Dục Thần giả làm khách du lịch hỏi thăm. Đầu tiên là hỏi về tình hình nhà cửa của nhà họ Lý, cũng gần giống với những gì Trương Diễm Diễm nghe ngóng được, không có gì mới lạ. Lý Dục Thần bèn chỉ vào con ngõ phía đông, hỏi: “Bên đó là gì thế ạ?” Mọi người nhìn theo hướng anh chỉ, nói: “Trước kia nó cũng là một tòa nhà lớn, nhưng bây giờ thành nơi ở tập trung rồi, nhiều người sinh sống ở đó lắm đếm không xuể. Nhưng mà đằng sau lại có một cái miếu Hoàng Đại Tiên, vào đó có thể xin sâm, linh lắm, mọi người có thể vào đó xin thử xem”. Miếu Hoàng Đại Tiên? Lý Dục Thần có thể đoán được phần nào thứ mà thần thức của anh vừa phát hiện được lúc nãy. Trong truyền thuyết dân gian có hồ, hoàng, bạch, liễu, hôi tổng cộng ngũ tiên. Trong đó Bạch Tiên thì trong nhà Lý Dục Thần có một con. Hoàng, chính là chồn vàng, người dân thường gọi là Hoàng Đại Tiên. Hoàng Đại Tiên có địa vị sánh ngang với Hồ Tiên, người dân thường thắp nhang tế bái nên cũng hay hiển linh, có rất nhiều nơi lập ra cả miếu Hoàng Đại Tiên. Từ đó, có thể nói địa vị của Hoàng Đại Tiên đã vượt qua cả Hồ Tiên, nói là đứng đầu ngũ tiên cũng không ngoa tí nào. Hoàng Đại Tiên có miếu và chồn vàng bình thường cũng khác nhau, có thể hưởng được nhang khói của nhân gian, hơn nữa cũng không cần lo bị tiên nhân nóng tính nào đó đi ngang chém cho một kiếm. Không có người tu hành nào đi hủy hoại miếu thờ ở dân gian, phá hủy tín ngưỡng của dân chúng cả. Trừ khi Hoàng Đại Tiên đó bị ngu, không thèm hương khói, đi làm những chuyện thương thiên hại lý gì đó. Đoàn người Lý Dục Thần băng qua ngõ nhỏ, đi mấy vòng mới tới được ngôi miếu Hoàng Đại Tiên kia. Miếu thì đúng là có miếu thật nhưng mà nó quá nhỏ, còn không to bằng một căn phòng kề trong nhà họ Lý. Xem ra ở thủ đô tấc đất tấc vàng này, Hoàng Đại Tiên cũng không thể ở một căn nhà quá lớn. Vào trong miếu, chỉ có một mảnh sân nhỏ, trong sân có lư hương to, bên trong cũng có cắm nhang, sương khói lượn lờ. Bên trong nữa chính là thần điện thờ Hoàng Đại Tiên. Tượng thần tất nhiên là hình người, cầm phất trần trong tay, râu dài bay bay, hướng mắt đang nhìn xuống chỗ người quỳ lạy. Nếu có người quỳ lạy ở đó, thì ngẩng đầu lên sẽ thấy gương mặt hiền từ với đôi mắt tối đen đó, như thể bên trong đó có linh hồn. Lý Dục Thần dùng thần thức đảo qua, yêu khí đang trốn dưới tượng thần, chắc là chồn vàng đang trốn trong lòng đất dưới chân tượng thần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio