Chương 687 Anh ta thu hồi bàn tay, ngón tay ấn quyết, miệng đọc thần chú, trước người sáng lên ánh sáng nhẹ, lấp lánh, đột nhiên hóa thành rất nhiều điểm sáng nhỏ bắn về phía Adam. “Đến hay lắm!” Adam kêu một tiếng, cánh tay dag rộng thu vào trong, ôm trọn các điểm sáng đó. Anh ta xoa hai tay, vo hào quang trong tay thành một quả cậu thái cực, âm dường xoay chuyển, hóa giải pháp lực của Mạc Thanh. Sau đó thuận thể đẩy đi, điểm sảng trong cầu thái cực bắn ngược đến Mạc Thanh. Lần này, vì Adam dồn lực vào cầu thái cực, lấy nhu khắc cương, dung hợp sức mạnh của mình và sức mạnh của Mạc Thanh với nhau, cho nên đòn này, bằng với lực đạo của hai người anh ta và Mạc Thanh. Mạc Thanh kinh hãi, muốn tranh nhưng không kịp, chỉ đành đón lấy. Ầm một tiếng, cơ thể Mạc Thanh bay về sau, rơi xuống đất, phun ra máu tươi. Tưởng Tuyền Lâm đứng bật dậy, sắc mặt tái xanh, chỉ vào Adam nói: “Tên nhãi nhà cậu, ra tay tàn độc như vậy!: Lý Dục Thần biết, Adam đã nương tay rồi, nếu vừa nãy ra tay toàn lực thật, e rằng lúc này Mạc Thanh đã chết rồi. Tưởng Tuyền Lâm đi đến dìu Mạc Thanh, lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng anh ta. Sau đó quay người hướng về Adam. Mạc Thanh là đệ tử đắc ý nhất của ông ta, tuy trong thế hệ trẻ Bạch Vân Quan không thiếu người tài, nhưng anh ta cũng không thể tìm đệ tử của sư huynh đệ đến xả giận cho đệ tử của mình. Cho nên, Tưởng Tuyền Lâm cũng chỉ có thể đích thân ứng chiến. “Cậu đánh thương liên tiếp hai đệ tử của Bạch Vân Quan, hôm nay tôi thay sư phụ cậu dạy bảo cậu, cho cậu biết thế nào là trời cao còn có trời cao hơn, người tài có người tài hơn!” Tưởng Tuyền Lâm nói xong, khép ngón tay thành kiếm, tiện tay lướt nhẹ về phía Adam. Một đường kiếm khí bắn ra từ đầu ngón tay ông ta, xé rách không khí, lập tức đến trước người Adam. Sắc mặt Adam nghiêm trọng, hai tay đan xen, pháp tức hình thành một dòng khí trước người, khiến kiếm khí của Tưởng Tuyền Lâm bắn đến khẽ lệch hướng, sau đó vội chuyển thân hình, tránh được kiếm khí này. Áo của anh ta rách roạt một tiếng, dưới sườn bị kiếm khí làm rách, nứt ra đường lớn. Nhưng Adam không hề dừng lại, trong lúc quay người đã đánh ra một chưởng. Chưởng này, chưởng lực thâm hậu. Tưởng Tuyền Lâm cười lạnh lùng một tiếng: “Hạt nhỏ như hạt gạo, cũng dám phóng ra!” Bèn xuất chưởng nghênh đón. Hai chưởng đập vào nhau, hình thành một vòng xoáy không khí giữa hai người, phát ra tiếng nổ lốp bốp. Hai thân hình cùng lắc hai cái. Tưởng Tuyền Lâm kinh ngạc, không ngờ pháp lực của Adam vô cùng hùng hậu. Trong lúc ông ta thất thần vừa nãy, Adam đã tung ra chiêu tiếp theo. Chỉ thấy hai tay anh ta đan xen, lòng bàn tay phóng ra ngoài đầy về phía trước. Hai dòng khí đan xen bắn về phía Tưởng Tuyền Lâm. Tưởng Tuyền Lâm lệch người tránh đi, đang định phản kích.