Chương 707 Chị Mai cười với Trương Điên, nụ cười ấy đầy mê hoặc thể hiện hết sự quyến rũ của bà ta ra ngoài. Trương Điên ngẩn ngơ ngắm nhìn, cười nói: “Bà không cần khích tôi đâu, tôi không làm theo ý bà đâu. Nhưng mà nếu bà gả cho tôi làm vợ thì tôi đây có lẽ sẽ tha cho các người đấy”. “Bố nuôi! Bố không nói thật đó chớ? Con phản đối!”, Viên Khả Kiều la hét. Trương Điên cười nói: “Con gái ngoan, chuyện của bố nuôi con đừng xen vào, con vẫn nên giữ kỹ chồng chưa cưới của mình đi”. Lúc này Viên Khả Kiều mới phát hiện Na Nhữ An chưa tới, lòng không khỏi nổi cơn giận dữ: “Tên Na Nhữ An kia, con bị bắt cóc mà anh ta dám bỏ chạy, để xem con có xé xác anh ta không!” Trương Điên nói: “Xé xác làm gì, nếu con xé xác người ta thì lấy ai kết hôn với mình”. “Bố nuôi!”, Viên Khả Kiều bất mãn kêu lên. “Được rồi, bố biết con quan tâm người ta, bố đã giúp con tóm anh ta về, còn có ả đàn bà tranh giành đàn ông với con kia nữa, bố cũng đã nhốt trong kho hàng, mau đi đi, xử lý thế nào đều do con quyết hết đó”. “Thật à?”, Viên Khả Kiều vui vẻ: “Bố nuôi, con đi đây nhé”. Chị Mai thấy Viên Khả Kiều hưng phấn rời đi mà lòng lạnh toát, ý trong lời Trương Điên là Mã Sơn và Trương Diễm Diễm đã không thể chạy thoát. Chẳng biết bọn họ có liên lạc với Lý Dục Thần không nữa. Trương Điên ngả ngớn nhìn chị Mai, hỏi: “Thế nào? Kiên nhẫn của tôi không có nhiều đâu”. Chị Mai còn chưa trả lời, sư phụ Vinh đã mắng to: “Bà nội họ, cái đồ ăn mày bẩn thỉu nhà ông mà còn đòi cóc ghẻ ăn thịt thiên nga à, sao không soi nước tiểu của mình xem đi, chỉ dựa vào phẩm hạnh kia mà ông cũng xứng à!” Trương Điên nghe vậy không hề tức giận, chỉ nhìn sư phụ Vinh rồi bảo: “Ông là đồ đệ của Nhất Đao Xuân nhỉ? Làm rùa rụt cổ nhiều năm vậy rồi sao từ bỏ chui ra thế? Thầy của ông gan dạ hơn ông nhiều. Các người đều tưởng tôi giết ông ta nhưng thật ra tôi không có giết, tôi chỉ muốn ông ta quỳ xuống thừa nhận Vinh Môn không phải là môn phái gì. Nhưng mà ông ta không chịu, hết cách, tôi đành phải đánh gãy gân chân của của ông ta. Nhưng mà ông ta thà tự sát chứ nhất quyết không chịu quỳ xuống, ngay khi đầu gối chạm đất, ông ta đã lấy thanh đao nhanh nhất của Vinh Môn các người cắt cổ mình rồi”. Mắt sư phụ Vinh đỏ ngầu, ông ta nổi giận gầm lên, chạy vọt qua chỗ Trương Điên. Nhưng ông ta đã bị trưởng lão Cái Ban Lư Thủ Sơn ngăn lại. Vừa chạm vào nhau cả hai đã nhanh chóng tách ra. Sư phụ Vinh che ngực, liên tục lùi lại thịch thịch thịch mấy bước, khóe miệng chảy ra vài giọt máu tươi. Ông ta nhẹ nhàng chà xát, nở nụ cười quái dị. Lư Thủ Sơn chỉ quơ quơ nửa người trên, hiển nhiên công lực thâm hậu hơn sư phụ Vinh rất nhiều. Nhưng tay phải đang rũ xuống của ông ta lại nhỏ máu, ba ngón tay ở giữa bị cắt đứt tận gốc. Trương Điên hơi thay đổi sắc mặt: “Không sai, quả thực có được mấy phần chân truyền của sư phụ ông. Đáng tiếc, năm đó tôi chưa sờ đến ngạch cửa Tông Sư, sư phụ ông đã không địch lại tôi, bây giờ tôi đã vào cảnh giới Tông Sư, sao ông có thể là đối thủ của tôi?” Sư phụ Vinh còn muốn tiếp tục, lại bị chị Mai ngăn lại. Chị Mai hỏi: “Trương Điên, ông nói chuyện có giữ lời không?” Trong lòng Trương Điên vui mừng, đáp: “Đương nhiên là giữ lời. Sao hả, bà đồng ý?” “A Mai!”, sư phụ Vinh và ông chủ Vương đồng thời hô lên. Chị Mai duỗi tay cản lại bọn họ: “Chưởng môn Trương, bảo tôi cứ thế gả cho ông tôi cũng không cam tâm, không bằng như thế này đi, ông chọn ra ba người trong Cái Bang của các ông đến luận võ với ba người chúng tôi. Có ba ván, hai ván thắng là thắng. Nếu chúng tôi thua, tôi sẽ đồng ý lấy ông làm chồng. Từ đó về sau tôi sẽ đi theo làm tùy tùng, trải giường ấm chăn, hầu hạ vị bang chủ là ông. Còn nếu chúng tôi thắng, ông để chúng tôi đi. Đương nhiên, ông là bang chủ nên ông không thể ra tay. Yêu cầu này của tôi không quá đáng đi?”