Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

chương 717

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 717 Ba người cũng không biết đã chịu bao nhiêu gậy. Đả cẩu trận này thực sự lợi hại, trong ba lớp ngoài ba lớp, giữa côn pháp phối hợp chặt chẽ, dưới sự giám sát của Trương Điên, những tên ăn xin này đánh hoàn toàn liều mạng, một người ngã xuống, lập tức có người xông lên thay vị trí. Muốn giết ra một đường máu, xem ra là không làm được. “Lão Vương, ông còn sức lực không?”, sư phụ Vinh vừa đánh vừa hỏi. Ông chủ Vương thở hổn hển, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như phật Di Lặc, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không ngã xuống trước ông đâu”. Sư phụ Vinh cười ha ha: “Lão Vương, chúng ta đã đấu khẩu nửa đời người, không ngờ còn sẽ chết cùng nhau!” Ông chủ Vương đập một chưởng đánh bay một tên ăn xin trước mặt, nói: “Sau hôm nay, cũng không ăn được ăn món của Vinh khoái đao rồi, tiếc quá!” “Việc này có gì đáng tiếc, ngược lại là A Mai, bị chúng ta làm lỡ dở. Sớm biết hôm nay sẽ chết, tôi đã không tranh với ông, nếu không phải tôi, A Mai sớm đã gả cho ông rồi, nói không chừng con cái cũng lớn rồi”. Một bóng gậy quét đến, sư phụ Vinh vụt sang một bên, lưỡi dao trong tay thuận theo cây gậy rạch lên trên, một làn máu tươi tràn ra, cổ họng của người đó bị rạch một đường. Ông chủ Vương nở nụ cười khổ sở: “Haiz, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, không ai nói lại được ai, chỉ làm khổ A Mai”. “Hai người đang nói linh tinh gì thế hả! Chẳng phải chỉ là chết thôi sao?”, chị Mai mắng một câu, trong lòng lại ngọt ngào: “Tuy không gả cho các ông, nhưng đời này có thể chết cùng các ông, cũng coi như rất đáng!” Nghe thấy lời của chị Mai, sư phụ Vinh và ông chủ Vương cảm thấy lại có sức lực hẳn lên. Ông chủ Vương nói: “A Mai nói đúng, sống không thể cùng giường, chết phải cùng huyệt, cả đời này của lão Vương tôi rất đáng!” Sư phụ Vinh mắng nói: “Vương lão ngũ nhà ông, không có văn hóa thì đừng học người ta cách nói chơi chữ, cái gì mà sống không thể cùng giường, để người ta nghe thấy cười rụng răng mất”. Nói xong bèn ha ha cười lớn. Ông chủ Vương và A Mai cũng cười theo. Ông chủ Vương nói: “Mặc kệ ông ta có văn hóa hay không, hôm nay chúng ta phải giết cho sướng tay!” Ba người cuồng nhiệt hăng hái hào hùng, lưng tựa lưng, lại xung phong vào trong đả cẩu trận. Lập tức, tiếng gào rú liên miên, đả cẩu trận hỗn loạn, suýt nữa bị họ đột phá một đường ra. Trương Điên ở phía không xa vẫn luôn theo dõi. Đối với sự sống chết của đệ tử cái bang, ông ta gần như không quan tâm. Chỉ là đả cẩu trận pháp là kỳ trận cái bang truyền lại, lại thêm ông ta hết lòng huấn luyện, mà lâu như vậy vẫn chưa hạ gục được ba người, khiến lòng ông ta không vui. “Ông Na”, Trương Điên nói với Na Mạc Hòa bên cạnh: “Vừa nãy ông nói một khắc là có thể hạ gục ba người này, bây giờ đã qua một khắc, xem ra đả cậu trận của cái bang tôi không được lắm, có lẽ vệ sĩ của nhà họ Na lợi hại hơn bang ăn xin chúng tôi nhiều”. Na Mạc Hòa vội nói: “Bang chủ nói đùa rồi, là tôi thiển cận, bị bề ngoài của ba người này lừa gạt, không ngờ họ hùng hổ mạnh như vậy”. Trương Điên nói: “Ông Na cũng là người trong võ đạo, ông nói xem ba người này, rõ ràng võ công chỉ đến hóa kình sơ kỳ, sao lại cảm thấy như đã chạm đến ngưỡng cửa lấy võ nhập đạo chứ?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio