Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

chương 955

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 955 Lý Dục Thần suy đoán, người này có lẽ là Trần Chí Hổ, anh cả của Trần Văn Học. Trước mặt Trần Chí Hổ, còn có một người đứng ngang hàng với Trần Định Bang. Người này khoảng năm mươi tuổi, đôi mắt chim ưng sáng ngời có thần. Lý Dục Thần vừa nhìn là nhận ra, người này là cao thủ võ đạo, công phu đã đến hóa kình. Phía sau bọn họ còn có mấy vệ sĩ đi theo, cũng đều có võ công, nhưng không bằng người bên cạnh Trần Định Bang. Ban đầu Lý Dục Thần cho rằng người đó là vệ sĩ thân cận của Trần Định Bang, ngay cả bên cạnh Trần Văn Học có cao thủ như Cố Ngôn Châu, Trần Định Bang là gia chủ nhà họ Trần càng phải có cao thủ võ đạo bảo vệ bên cạnh. Sau đó anh mới biết, người đó không phải là vệ sĩ, mà là Hoàng Duy Long, gia chủ nhà họ Hoàng. Thì ra Trần Định Bang và Hoàng Duy Long đang bàn chuyện trong nhà hàng Vạn Quốc, vừa nói được một nửa, thì nghe nói đến chuyện xảy ra ở Bá Tước Đông Phương, Trần Định Bang tức đến đập bàn, muốn đuổi Trần Văn Học ra khỏi cửa, ngược lại là Hoàng Duy Long đã khuyên ông ta vài câu. Hai người liền cùng đến câu lạc bộ. “Bố!” Trần Văn Học nhìn thấy Trần Định Bang, ngoan ngoãn đứng lên chào hỏi. Trần Định Bang nhìn căn phòng bừa bộn một cái, khẽ cau mày, sau đó mới nhìn sang Trần Văn Học, còn về ba người bên cạnh Trần Văn Học, ông ta cũng chẳng nhìn đến một cái. “Còn không mau chào hỏi bác Hoàng đi”, Trần Định Bang nói. Trần Văn Học có vẻ không tình nguyện, vẫn quay người chào hỏi Hoàng Duy Long: “Chào gia chủ Hoàng!” Trần Định Bang cau mày, tên nhóc này, đã ra ý nó gọi bác Hoàng rồi, lại còn gọi gia chủ Hoàng, cơ hội tốt như vậy cũng không nắm bắt, khiến Trần Định Bang tức muốn sặc chết. Cũng may Hoàng Duy Long không giận, mà nhìn chằm chằm đường nứt đó ngẩn người, hình như nghi ngờ điêu gì, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại lắc đầu, hình như cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi. “Rốt cuộc là con có chuyện gì?”, Trần Định Bang nhìn Trần Văn Học hỏi: “Tại sao khiến Giai Huệ tức đến bỏ đi hả? Có thể gặp được cô gái tốt như vậy, là cái phúc tám đời con tu được đấy! Con còn không trân trọng?” Trần Văn Học vốn định nói chuyện của anh trai, nhưng Trần Định Bang vừa đến là nhắc đến hôn sự với nhà họ Hoàng, khiến anh ta nổi nóng, lớn tiếng nói: “Nắm bắt trân trọng? Bố bảo con trân trọng cái gì? Trân trọng cơ hội làm con rể nhà họ Hoàng ư? Bố có từng nghĩ đến cảm nhận của mẹ không?” “Im miệng!” Trần Định Bang nổi giận quát một tiếng, tát mạnh một cái lên mặt Trần Văn Học. “Có ai ăn nói với bố như con không?” Trần Văn Học ôm mặt, không nói nữa, nhưng ánh mắt kiên định, không có ý nhượng bộ. Trần Chí Hổ đứng sau Trần Định Bang cười trộm. Hoàng Duy Long khuyên nói: “Gia chủ Trần đừng nổi giận, thanh niên mà, khó tránh có hơi ngang ngạnh. Chúng ta cũng từng như vậy mà!” Trần Định Bang than nói: “Gia môn bất hạnh, là tôi không biết dạy con, để gia chủ Hoàng cười rồi”. Rồi lại trừng mắt nhìn Trần Văn Học một cái: “Nếu không phải bác Hoàng xin cho, hôm nay đã đánh gãy chân con rồi! Đi thôi, về rồi tính sổ với con!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio