Rể Quý Rể Hiền

chương 122

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiện tại anh ta đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, căn bản không muốn chờ Cao Phong đến nữa.

"Tao là cha mày!” Đầu dây bên kia bỗng nhiên truyền đến một giọng nói tức giận.

"Con mẹ nó, tạo chính là ông nội của mày đây! Mày là cha ai chứ!” Trong nháy mắt, Vũ Hoàng Minh lập tức giận dữ, vừa mở miệng là chửi ầm lên.

"Ông đây là cha của mày, Vũ Hoàng Lê!” Đầu dây bên kia điện thoại lại một lần nữa truyền đến tiếng gầm thét.

Trong nháy mắt, Vũ Hoàng Minh ngây người, vô thức chớp mắt, trầm mặc lại.

"Tao thấy mày muốn lật trời rồi, lại còn muốn làm cha tao, giỏi lắm, giỏi lắm!” Vũ Hoàng Lê vô cùng tức giận.

"Cha à... Trước đó, con không biết đó là cha..” Sau cùng, Vũ Hoàng Minh vẫn e sợ Vũ Hoàng Lê.

Dù sao thực lực của anh ta chính là đến từ tập đoàn Vũ Vương, nếu không có tập đoàn Vũ Vương, anh ta chẳng là gì cả.

"Con mẹ nó, mày tưởng là ai!” Vũ Hoàng Lê vẫn rất tức giận.

Vũ Hoàng Minh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con còn cho rằng là tên phế vật Cao Phong gọi đến.”

"Mày câm miệng cho tao! Mày có biết mày đã gây ra họa lớn như thế nào rồi không?” Vũ Hoàng Lê nghe thấy cái tên Cao Phong này, trong lòng ông ta càng thêm tức giận.

Vũ Hoàng Minh có chút không phục, nói: "Con gây ra họa gì chứ, không phải chỉ là đối phó với một tên phế vật Cao Phong thôi à, mấy người đã đánh giá quá cao anh ta mà thôi."

"Sao Vũ Hoàng Lê tạo lại sinh ra một đứa con ngỗ nghịch như mày chứ!”

"Hiện tại tao không muốn nói với mày nhiều như thế, bây giờ mày lập tức dừng tất cả mọi việc trong tay lại, lập tức cút về nhà cho tao!"

Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng rống giận của Vũ Hoàng Lê, cho dù không mở loa ngoài thì giọng nói của ông ta vẫn truyền đi được rất xa.

Làm cho một người tỷ phú có tính tình trầm ổn như Vũ Hoàng Lê phải tức giận như vậy, thậm chí còn nói ra mấy lời này, có thể nghĩ được, hiện tại Vũ Hoàng Lê tức giận như thế nào.

"Không được! Hiện tại con còn có việc, không về nhà được, con thật đúng là không biết, sao cha phải sợ Cao Phong chứ!” Vũ Hoàng Minh dừng lại một chút, sau đó cắn răng trả lời.

"Tao sợ gì ư? Người tao sợ chính là ông ta, là Lâm Vạn Quân! Lâm Vạn Quân tự mình đứng ra nói, ai dám đối phó với Cao Phong, đó chính là đối đầu với công ty bất động sản Phong Mai, mày đã hiểu ra chưa! Lời nói này của Lâm Vạn Quân có phân lượng như thế nào?” Vũ Hoàng Lê gầm lên.

"Chính cha đã dạy cho con biết, trên thương trường không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn."

"Chẳng qua Lâm Vạn Quân chỉ bán mặt mũi cho Cao Phong thôi, mấy người thật sự tin là thật ư?”

"Nếu như ông ta thật sự có quan hệ thân thiết với Cao Phong, ông ta sẽ để cho tên phế vật kia đi ở rể ba năm à?" Vũ Hoàng Minh nhắc đến chuyện này, trong lòng anh ta vô cùng khinh thường.

"Mày! Cái đồ ngỗ nghịch này!” Hiện tại Vũ Hoàng Lê tức đến cắn răng nghiến lợi.

"Mày có biết hay không, ngay lúc Lâm Vạn Quân vừa đưa ra thông báo này, những công ty hợp tác với nhà chúng ta, đã có mười mấy công ty gọi điện thoại đến, hủy bỏ hợp tác!”

"Mày có biết hay không, chỉ trong phòng hơn phút thôi, giá cổ phiếu của tập đoàn Vũ Vương chúng ta, đã rơi xuống đáy!”

"Mày có biết hay không, nhà họ Vũ chúng ta sắp xong đời rồi, tất cả đều là do mày làm hại!”

"Mày là cha tao, hiện tại tạo cầu xin mày, đừng tự đi tìm đường chết nữa có được không?"

Hiện tại Vũ Hoàng Lê thật đúng là đi đến đường cùng, nếu không, ông ta sẽ suy sụp đến mức nói ra những lời này ư?

Thế nhưng, sau cùng ông ta đã nghĩ sai về Vũ Hoàng Minh.

Sau khi Vũ Hoàng Minh nghe được những lời Vũ Hoàng Lê nói, vừa mới bắt đầu, trong lòng anh ta chấn động.

Nhưng sau đó lại biến thành thù hận, tất cả chuyện này đều do Cao Phong làm ư?

Tao thật sự đã coi thường một kẻ phế vật như mày rồi.

Được lắm, nếu mày đã làm như thế, vậy thì đừng trách tao lòng dạ độc ác.

"Cha à, chuyện mà con đã làm, con đương nhiên sẽ tự mình giải quyết, cha cứ chờ tin tức tốt của con đi!”

Vũ Hoàng Minh nói xong, trực tiếp cúp máy, đồng thời tiện tay khóa máy lại.

Cao Phong à, không phải mày rất có năng lực ư, không phải mày thông qua Lâm Vạn Quân, gây áp lực cho tập đoàn Vũ Vương sao?

Vũ Hoàng Minh tao muốn nhìn xem, rốt cuộc mày có quan tâm đến Kim Tuyết Mai hay không, chỉ cần mày quan tâm đến cô ta, Vũ Hoàng Minh tao có loại phương pháp có thể khiến mày thu hồi tất cả các quyết định.

Đến lúc đó, anh ta lại lấy Kim Tuyết Mai ra để uy hiếp Cao Phong, chẳng phải như thế, trong nháy mắt, những rắc rối kia sẽ được giải quyết ư?

"Con đàn bà thối tha, tao không nghĩ đến Cao Phong lại thật sự có chút năng lực đấy, lão già Lâm Vạn Quân kia, thế mà lại ra sức bảo vệ anh ta!”

Vũ Hoàng Minh quay đầu nhìn về phía Kim Tuyết Mai, trong nháy mắt tràn đầy âm trầm, anh ta cắn răng ken két, giống như một con dã thú khát máu.

Cả người Kim Tuyết Mai trốn ở góc tường, không ngừng lùi về phía sau, mãi cho đến khi phía sau lưng của cô va vào vách tường, không còn đường lui nữa, cô mới dừng bước.

Còn Vũ Hoàng Minh thì lướt qua những người xung quanh, chẳng những không có ý muốn đuổi bọn họ ra ngoài, ngược lại trong lòng anh ta càng cảm thấy hưng phấn.

"Hôm nay, ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, tao sẽ chơi mày! Để bọn họ cùng nhau nhìn!”

"Hơn nữa, đợi một lát nữa, khi chơi xong, tao sẽ để cho chúng mày cùng tận hưởng, ha ha ha.”

Lúc này, Vũ Hoàng Minh cười rất ngông cuồng, nói ra những lời vô cùng hèn hạ.

"Ha ha ha, anh Vũ thật đúng là rộng lượng, mấy anh em chúng tôi đang chờ đây!"

"Ha ha, loại hàng này không được thấy nhiều, tôi có chút không kịp chờ đợi rồi.”

"Anh Vũ ăn thịt, cho chúng tôi húp chút canh nhé, ha ha ha!”

Trong nháy mắt, một đám đàn ông cao to vạm vỡ trở nên hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía Kim Tuyết Mai giống như sói đói thấy được dê con.

Kim Tuyết Mai liếc thoáng qua bọn họ, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn nhóm người này, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Trời đất có hợp làm một mới đoạn tuyệt.

Cao Phong à, hiện tại em cảm thấy rất hối hận, nhưng hối hận cũng không có ích gì, chỉ có một con đường chết mới có thể bảo vệ được sự trong sạch của mình!

Nếu như có kiếp sau, em hy vọng, Kim Tuyết Mai em vẫn là người phụ nữ của anh.

Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu cô, Kim Tuyết Mai đột nhiên đứng dậy, làm cho Vũ Hoàng Minh giật nảy mình.

Ngay sau đó, Kim Tuyết Mai lạnh lùng nhìn thoáng qua Vũ Hoàng Minh, đột nhiên đâm về phía vách tường.

Bich!

Chỗ vách tường truyền đến một tiếng vang, trong nháy mắt, đám người Vũ Hoàng Minh ngây người, trợn tròn mắt nhìn.

Chẳng ai ngờ đến, Kim Tuyết Mai lại là người có tính cách cương liệt đến mức đó, tình nguyện chết cũng không để cho đám người Vũ Hoàng Minh nhúng chàm!

Trên trán Kim Tuyết Mai truyền đến cảm giác đau đớn, cả người lảo đảo, ngã xuống mặt đất.

Lúc này Vũ Hoàng Minh mới kịp phản ứng, cả người càng thêm thẹn quá hóa giận.

"Mẹ kiếp! Mày tình nguyện chết cũng không cho ông đây động vào đúng không?”

"Ông đây nói cho mày biết, cho dù mày có chết, ông đây cũng sẽ chơi mày!" Lúc này, Vũ Hoàng Minh giống như một tên thần kinh, đưa tay túm lấy tóc của Kim Tuyết Mai.

Một lúc sau, một cái tay khác đột nhiên vươn ra, giữ lấy áo của Kim Tuyết Mai.

Đám người xung quanh vô cùng hưng phấn, bọn chúng đều muốn nhìn trò vui này.

Cho dù trán Kim Tuyết Mai bị chảy máu, cô vẫn ra sức kháng cự.

Nhưng hiển nhiên chỉ là tốn công vô ích.

"Xoẹt!" Một tiếng vải bị xé vang lên, áo khoác của Kim Tuyết Mai bị xé rách, lộ ra áo sơ mi bên trong.

Trong ánh mắt của Vũ Hoàng Minh giấy lên ngọn lửa, chỉ cần cởi chiếc áo sơ mi này, anh ta lập tức có thể nhìn thấy được cơ thể của Kim Tuyết Mai.

Anh ta không chút do dự, hiện tại trong đầu Vũ Hoàng Minh đều bị dục vọng lấp đầy.

Rầm rầm!

Ngay khi bàn tay của Vũ Hoàng Minh sắp giữ lấy áo sơ mi của Kim Tuyết Mai, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ tung trời!

Một tiếng vang này, giống như tiếng sấm vang dội, tiếng động lớn như thế, đinh tai nhức óc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio