Vốn dĩ bầu không khí ở nơi này rất náo nhiệt, trong nháy mắt lại trở nên yên tĩnh.
Lê Trọng Việt, Lâm Thiên Hùng, Từ Thanh Nga, bao gồm cả Kim Tuyết Ngọc đều nghi ngờ không thôi nhìn Cao Phong.
Đây rốt cuộc là tình huống gì, lời nói của Cao Phong ở quán bar Long Phi lại có tác dụng như thế ư?
Còn có tác dụng hơn cả lời nói của khách quý Lê Trọng Việt?
Bọn họ không muốn tin, nhưng lại không thể không tiếp nhận sự thật này.
Sự thật chính là, Lâm Thiên Hùng mặt dày mày dạn đòi rượu một lúc lâu, nhưng người ta không đưa đến, còn Cao Phong chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu, lập tức làm được chuyện này.
Việc này... Ai có thể không kinh ngạc?
"Cao Phong, anh quen biết với người nhân viên phục vụ này à? Hay là anh từng làm việc ở đây?” Kim Tuyết Ngọc có phần nghi ngờ hỏi.
Tuy biểu hiện lần này của Cao Phong, quả thật đem đến thể diện cho cô ta, nhưng cô ta không muốn tiếp nhận nó.
Ở trong mắt cô ta, Cao Phong vĩnh viễn là tên vô dụng ngồi ăn ngồi chờ chết mà thôi, làm sao lại có quyền thế như vậy được?
"Không quen biết gì.” Cao Phong nhẹ nhàng trả lời.
"Nếu như anh không quen biết anh ta, làm sao anh ta lại nghe lời anh, còn đồng ý tặng rượu miễn phí cho chúng ta?" Kim Tuyết Ngọc vội vàng hỏi tiếp.
"Lần trước anh đã theo chân bạn đến đây.” Cao Phong lạnh nhạt giải thích một câu.
“Hừ! Giả bộ gì chứ!” Thấy Cao Phong không muốn trả lời, Kim Tuyết Ngọc cũng lười hỏi lại, cô ta hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang một bên.
Mấy người khác liếc nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì.
"Ôi, tôi biết rồi, theo như tôi thấy, chính là do vừa rồi giọng điệu của Lâm Thiên Hùng quá hung dữ.” Từ Thanh Nga đột nhiên lên tiếng nói một câu.
"Cô có ý gì?” Lâm Thiên Hùng sững sờ, quay đầu nhìn Từ Thanh Nga.
Vài người khác cũng nghi hoặc nhìn Từ Thanh Nga, chẳng lẽ cô ta đã phát hiện ra chuyện gì ư?
"Anh nhìn đi, thật ra vốn dĩ nhân viên phục vụ kia đã muốn đưa rượu lên cho chúng ta, nhưng giọng điệu đó của anh, giống như đang ra lệnh cho người ta vậy, nhất định trong lòng anh ta không thoải mái!”
"Sau đó thì sao, đúng lúc này, người nào đó dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói một câu, đúng lúc cho người nhân viên phục vụ kia một bậc thang đi xuống, cho nên người ta lập tức đồng ý luôn.”
Từ Thanh Nga bĩu môi, phân tích rất có logic.
“Ý của cô chính là, vốn dĩ lúc đầu, người nhân viên phục vụ kia nể mặt mũi của anh Lê, dự định đưa rượu lên đây, nhưng giọng điệu của tôi quá hung dữ, khiến người ta không có bậc thang đi xuống, cho nên anh ta mới phải làm ra vẻ không đồng ý."
"Sau đó Cao Phong lên tiếng, nhân viên phục vụ kia theo bậc thang đó đi xuống?” Lâm Thiên Hùng sờ lên đầu trả lời.
“Đúng thế, mấy người cảm thấy như thế nào, riêng tôi thì thấy chính là như thế, nếu không, nhân viên phục vụ kia, ngay cả mặt mũi khách quý như anh Lê cũng không cho, lại chịu nể mặt người khác ư?” Từ Thanh Nga cười nhạo một tiếng.
"Cô nói như thế, quả thật là hợp lý, dù sao thì nhân viên phục vụ kia vẫn nể mặt của anh Lê, cho nên mới đưa rượu đến cho chúng ta, đúng không?” Một người đàn ông cố ý nói ra.
"Điều đó là đương nhiên rồi! Anh Lê chính là khách quý mà!”
"Đúng thế đúng thế, cách phân tích này của Thanh Nga, tôi cảm thấy rất đúng." %D
"Nhất định là nể mặt anh Lê rồi, người khác là cái thá gì chứ?”
"Chúng ta hãy để cho Tuyết Ngọc nói đi, anh rể của cô ấy có năng lực này không?”
"Thôi đi!" Kim Tuyết Ngọc nghe thấy thế, cô ta cười khẩy một tiếng, bĩu môi nói: “Nếu như anh ta có năng lực này, anh ta đã không phải là Cao Phong!”
Mọi người cười vang, đây chính là đáp án mà bọn họ muốn.
Còn Lê Trọng Việt thì sao, tuy anh ta vẫn luôn không nói gì, nhưng lúc này, sắc mặt của anh ta đã dịu đi rất nhiều, nhìn ra được, anh ta rất vui vẻ.
"Được rồi, mọi người đừng nói nữa, Cao Phong cũng có ý tốt mà!”
"Ngược lại là Lâm Thiên Hùng, cậu nên chú ý hơn về phương thức nói chuyện, nếu không, đâu cần Cao Phong phải ra mặt giúp cậu nói chuyện." Lê Trọng Việt ý tứ sâu xa nói.
"Vâng, vâng, vâng, nếu không phải thế, em đâu cần làm phiền Cao Phong ra mặt nói chuyện thay, ha ha ha.” Lâm Thiên Hùng không ngừng gật đầu
Thật ra tất cả mọi người đều hiểu, lần đối thoại này của hai người chính là muốn nói, từ khi nào thì đến lượt Cao Phong anh ra mặt nói chuyện chứ?
Vì thế không có việc gì, vẫn nên ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại đi.
“Đúng đó, tôi dẫn theo anh đến đây, không phải để anh nói chuyện, anh thấy người tài xế nào nói chen ngang vào chuyện của chủ chưa?” Kim Tuyết Ngọc cũng trừng mắt nhìn Cao Phong.
Cao Phong khoanh tay không nói gì, trong lòng anh chẳng những không tức giận, ngược lại còn buồn cười.
Được rồi, vậy mấy người nói đi, tôi không chen vào là được.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đủ loại rượu đến, bày trên mặt bàn, Xa hoa trụy lạc, bầu không khí sôi động, mọi người vô cùng náo nhiệt. Trong đó, sôi nổi nhất phải kể đến Lâm
Thiên Hùng, anh ta la hét om sòm, giọng nói còn truyền đến rất nhiều bàn khác.
Rất nhiều người đều hơi không vui nhìn về phía bên này, nhưng không nói gì, dù sao cũng đi ra ngoài chơi vui vẻ, người bình thường sẽ không tùy tiện gây chuyện.
Thế nhưng, trên thế giới này, từ trước đến nay không thiếu người gây chuyện!
"Con mẹ nó, anh gào cái gì mà gào, quán bar này không chứa nổi anh đúng không? Không muốn chơi nữa thì biến ra ngoài!”
Bỗng nhiên có một người thanh niên tóc vàng đứng lên, chỉ tay vào Lâm Thiên Hùng rồi mắng.
Nhưng hiện tại Lâm Thiên Hùng đã uống khá nhiều, lại thêm Lê Trọng Việt có thân phận khách quý ở đây, giờ phút này, lá gan của anh ta rất lớn.
Đừng nói là có người mắng anh ta, anh ta không đi chủ động mắng người đã là tốt lắm rồi, đâu thể chịu đựng để cho người khác mắng chửi mình?
"Con mẹ nó, anh là cái thá gì?" Lâm Thiên Hùng trực tiếp đứng lên, lỗ mãng nói.
Mấy người thanh niên bên phía Lâm Thiên Hùng cũng nhìn sang, ánh mắt của bọn họ đều không có ý tốt.
Chẳng qua chỉ một giây sau, bọn họ lập tức thu hồi ánh mắt.
“Mẹ kiếp!” Chỉ nghe thấy người thanh niên tóc vàng mắng một câu, sau đó quăng chai rượu trong tay xuống, đi thẳng đến bên này.
Người thanh niên tóc vàng vừa động, năm, sáu người thanh niên bên cạnh anh ta cũng không nói hai lời, lập tức đứng lên, cùng đi theo anh ta.
Lâm Thiên Hùng vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức cảm thấy hơi sợ.
Bên phía bọn họ, cộng thêm cả Lê Trọng Việt nữa thì chỉ có bốn người đàn ông, về phần Cao Phong thì bị anh ta loại ra ngoài.
Cả bốn người đàn ông này đều uống không ít, làm sao có thể đánh nhau với sáu, bảy người thanh niên?
Đồng thời nhìn qua, đám người này không phải hạng người lương thiện gì, hình như trên người còn có hình xăm, thoạt nhìn rất dọa người.
"Sao nào, con mẹ nó, anh muốn chết à?"
Tính tình của người thanh niên tóc vàng này rất nóng nảy, anh ta đi thẳng lên phía trước, đưa tay đẩy đầu Lâm Thiên Hùng.
Trước đó, Lâm Thiên Hùng vẫn còn dáng vẻ phách lối, bây giờ bị người ta đưa tay đẩy đầu mình như thế, lại không dám nhúc nhích gì.
Mà ba người Lê Trọng Việt, lúc này bọn họ cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ của mình.
Tuy Kim Tuyết Ngọc, Lâm Đan Phượng, Từ Thanh Nga rất khẩn trương, nhưng bọn họ cũng không dám nói gì.
Chỉ có Cao Phong vẫn giống như bình thường, vẻ mặt không chút bối rối nào, thậm chí còn thảnh thơi uống một ngụm nước khoáng.
Hành vi của Lâm Thiên Hùng này có phần ngông cuồng, có người dạy cho anh ta một bài học, như thể cũng khá tốt, Cao Phong không định nhúng tay vào.
Từ trước đến nay, anh không phải là người tốt lành gì, nhất là người như Lâm Thiên Hùng, anh ta muốn tìm chết, ai có thể quản được?
"Ô, con mẹ nó, không phải anh rất phách lối à? Phách lối cho tôi xem nào?”
"Đến nói cho tôi biết, anh là cái thá gì nào!”
Người thanh niên tóc vàng lại một lần nữa đẩy đầu Lâm Thiên Hùng, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.
Mặt Lâm Thiên Hùng đỏ bừng, không dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu như con chó nhỏ.