Rể Quý Rể Hiền

chương 184

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tuyết Ngọc và bạn cùng đi dạo phố, nhưng lúc trở về bị một chiếc xe máy đâm vào rồi!”

"Hiện giờ con bé đang ở trong bệnh viện, em cũng đang đi tới bệnh viện, anh lái tới bệnh viện Hoàng Mai đi!" Kim Tuyết Mai vội vàng nói một câu, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Cao Phong không nói được một lời, tốc độ xe nhanh hơn, lái về phía bệnh viện.

"Có lẽ không quá nghiêm trọng.” Cao Phong lẩm bẩm một câu.

Dù sao chỉ là xe máy, may mà không phải xe ô tô, nếu không thì khó mà nói.

Tuy Cao Phong không thích Kim Tuyết Ngọc lắm, nhưng cô ta là em gái của Kim Tuyết Mai, cũng là em gái của mình.

Hiện giờ cô ta bị thương nằm viện, Cao Phong chắc chắn phải nhanh chóng tới đó.

Vừa mới đỗ xe xong, vừa hay nhìn thấy Kim Tuyết Mai và Kiều Thu Vân, vẻ mặt lo lắng từ trên xe taxi ra.

Ba người không kịp nói gì, lập tức chạy vào trong bệnh viện.

Trong phòng bệnh của bệnh viện. Kim Tuyết Ngọc nằm trên giường, cánh tay bị quấn thật kỹ, vẻ mặt hơi tái nhợt.

Mà trong phòng bệnh, còn có mấy bạn học của Kim Tuyết Ngọc.

"Tuyết Ngọc, cậu yên tâm đi, tớ đã bảo người ta điều tra camera ở đoạn đường đó, người đâm phải cậu, chắc chắn sẽ không trốn thoát đâu.” Một cô gái vô cùng phẫn nộ nói.

"Chắc chắn, đợi tìm được tên này rồi, nhất định phải khiến anh ta trả giá thật nhiều.” Người đứng bên cạnh phụ họa.

"Được rồi đừng nói những chuyện này nữa, chỉ cần Tuyết Ngọc không sao là tốt rồi." Lâm Đan Phượng khẽ nhíu mày.

Sau đó lại nhìn về phía Kim Tuyết Ngọc hỏi: “Tuyết Ngọc, sao cậu lại bị đâm thế? Đường dành cho xe máy cách lối đi bộ rất xa mà.”

Lúc này Kim Tuyết Ngọc cũng hơi bất đắc dĩ: “Tớ vẫy một chiếc xe taxi ở ven đường, sau đó trong tay còn cầm vài thứ, ai biết xe máy kia lập tức xông tới.”

"Được rồi, may mà lần này không bị thương nặng, sau này cậu phải cẩn thận một chút.” Lâm Đan Phượng gật đầu.

"Lúc trước tớ đã nói với Tuyết Ngọc rồi, bảo anh rể của cậu ấy lái xe tới đón cậu ấy, cậu ấy không muốn.”

"Nếu không đâu xảy ra chuyện này.” Một cô gái oán giận nói.

“Đúng vậy, đã lâu rồi Tuyết Ngọc không về thành phố Hà Nội, lúc này mới trở về nên chắc chắn sẽ không quen đường lắm, anh rể cậu ấy có xe mà không tới đón, đúng là phiền.”

"Anh ta có việc phải giải quyết, tớ vốn định mượn xe của anh ta.” Kim Tuyết Ngọc giải thích một câu.

Trong lòng cô ta cũng có chút bực bội, bạn học của cô ta nói không sai, nếu Cao Phong tới đón mình, hoặc là mình tự lái xe rời đi, chắc chắn đã không xảy ra chuyện như vậy.

Nói đến cùng, vẫn là vì Cao Phong không có bản lĩnh, trong nhà chỉ có một chiếc xe.

Nhìn nhà Lê Trọng Việt người ta xem, trong nhà có ít nhất ba chiếc xe.

Lúc này Kim Tuyết Ngọc cũng bị bạn học xung quanh thuyết phục, sinh ra oán giận đối với Cao Phong.

"Tuyết Ngọc, Tuyết Ngọc làm sao vậy? Có nghiêm trọng không?” Đúng lúc này, một giọng nói lo lắng truyền tới.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt Lê Trọng Việt lo lắng xông vào, trong tay còn cầm vài thứ.

Mấy cô gái vội vàng tránh ra một con đường, để Lê Trọng Việt đi vào.

"Tuyết Ngọc, sao lại thế này, bị thương có nặng không?" Vẻ mặt Lê Trọng Việt lo lắng hỏi.

"Không sao, chỉ bị đâm phải, cánh tay hơi xây xước mà thôi." Kim Tuyết Ngọc không thèm để ý trả lời.

"Ô, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Lê Trọng Việt thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó anh ta đặt đồ ăn trước giường bệnh: “Tuyết Ngọc, tôi cố ý mua nho Niagara cho em, còn một ít bánh ngọt nữa."

"Oa! Anh Lê đối với Tuyết Ngọc có lòng rồi!”

"Đúng vậy đúng vậy, thật hâm mộ Tuyết Ngọc."

"Trong tay anh Lê là nho Niagara sao? Chẳng lẽ là nho Niagara ở câu lạc bộ Palazzo?"

Mấy cô gái ở phía sau bàn tán xôn xao, sau đó hét lên kinh hãi.

“À!” Lê Trọng Việt nghe thấy thế thì sửng sốt, sau đó gật đầu nghiêm túc nói: “Đúng vậy, là đồ tôi lấy từ câu lạc bộ Palazzo tới, cố ý mua cho Tuyết Ngọc.”

"Trời ạ! Tớ nghe một người bạn giàu có nói, đồ ở câu lạc bộ Palazzo, mỗi ngày đều chỉ cung cấp giới hạn, toàn bộ đều được chở bằng máy bay.”

“Nổi tiếng nhất là nho Niagara này, nghe nói một quả đã có giá hơn hai triệu, nhưng có tiền cũng chưa chắc mua được.”

"Đương nhiên không mua được, nho Niagara ở câu lạc bộ Palazzo, từ lúc thu hoạch đến chở máy bay về, luôn duy trì mức độ tươi mới của trái nho, ngọt lành ngon miệng, ở câu lạc bộ Palazzo đó là cung không đủ cầu.”

"Chỉ có một số người có uy tín danh dự ở thành phố Hà Nội mới có thể ăn vào, chúng tớ chỉ nghe nói tới thôi."

Mấy cô gái kêu lên kinh ngạc, nho Niagara ở câu lạc bộ Palazzo, ở cả thành phố Hà Nội này rất nổi tiếng.

Tuy bọn họ chưa được ăn, thậm chí là chưa từng thấy, nhưng dù sao cũng từng nghe nói tới rồi.

"Tớ nghe nói nho Niagara này đều phải đặt trước ba ngày mới được, anh Lê, sao anh mua được thế?”

Lê Trọng Việt nghe thấy vậy thì im lặng một lát, sau đó mới trả lời: "Tôi biết mấy ngày này Tuyết Ngọc sẽ trở về, cho nên mấy hôm trước đã bắt đầu đặt, lúc này mới đặt được một phần”

"Chậc chậc, đúng là có lòng, thật hâm mộ Tuyết Ngọc!”

Kim Tuyết Ngọc hơi chớp mắt, Lê Trọng Việt càng làm chuyện này, càng khiến cô ta có vẻ ấm lòng.

Nho Niagara, cô ta cũng từng nghe nói tới rồi, chỉ là chưa từng được ăn thử.

Không nghĩ tới, Lê Trọng Việt có lòng như vậy, vì mình, sớm đã đặt vào mấy ngày trước rồi.

Hơn nữa nhìn số lượng còn không ít, phải biết rằng nho Niagara ở câu lạc bộ Palazzo, một quả có giá trị hơn hai triệu!

Lê Trọng Việt này, vì mình mà mất bao nhiêu tiền?

Dù sao Kim Tuyết Ngọc cũng là một cô gái trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, thấy một màn như vậy, lập tức bị cảm động rồi.

"Tuyết Ngọc, nếm thử xem ngọt không?” Lê Trọng Việt cũng là rèn sắt khi còn nóng, vội vàng bóc vỏ một trái, đưa tới bên môi Kim Tuyết Ngọc.

Gương mặt Kim Tuyết Ngọc đỏ lên, vậy mà sau đó không từ chối, mở miệng nhỏ ăn nho vào.

Nếu là trước đây, đừng nói là Lê Trọng Việt, cho dù là bất cứ người đàn ông nào đút cho mình ăn, Kim Tuyết Ngọc đều sẽ từ chối ngay.

Nhưng lúc này Lê Trọng Việt kiên trì đối đãi với cô ta như vậy, trái tim của cô ta sắp bị hòa tan rồi.

"... Ở bên nhau! Ở bên nhau đi!”

Đám phụ nữ xung quanh bắt đầu ồn ào, vẻ mặt Lâm Đan Phượng cũng vui mừng nhìn.

Kim Tuyết Ngọc là bạn thân của cô ta, hiện giờ thấy Lê Trọng Việt đối xử tốt với Kim Tuyết Ngọc như vậy, tất nhiên là Lâm Đan Phượng vui thay Kim Tuyết Ngọc rồi.

"Ngọt không?" Lê Trọng Việt dịu dàng hỏi.

“Ngọt!” Kim Tuyết Ngọc nói những lời thật lòng.

"Tuyết Ngọc ở đây sao?” Đúng lúc này, Kim Tuyết Mai và Cao Phong, còn có Kiều Thu Vân cùng đi tới.

Vẻ mặt Kim Tuyết Mai sốt ruột, vội vàng đi tới trước giường bệnh của Kim Tuyết Ngọc, đôi mắt lập tức hồng nhuận, vẻ mặt Kiều Thu Vân cũng rất khẩn trương.

“Ôi giời chị, em không sao, em thực sự không sao, chị xem, em chỉ bị rách da thôi." Kim Tuyết Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nâng cánh tay mình lên.

Nhìn thấy vậy, Kim Tuyết Mai và Kiều Thu Vân mới yên lòng.

"Rốt cuộc là có chuyện gì, đang yên đang lành đi trên đường, sao con lại bị người ta đâm phải?” Kiều Thu Vân không rõ hỏi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio