Rể Quý Rể Hiền

chương 189

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Chị Diệp đúng là lợi hại, vậy mà ngửi mùi cũng có thể đoán được, em thật sự khâm phục!”

"Đương nhiên là chị Diệp nếm thử đồ ăn ở câu lạc bộ Palazzo rất nhiều lần rồi, chắc chắn là vô cùng quen thuộc.”

Mấy cô gái bắt đầu nịnh nọt, bắt đầu vuốt mông ngựa Đường Ngọc Diệp.

"Chị đâu có được nếm nhiều lần, chỉ hai ba lần mà thôi, nhưng hương vị thật sự khiến người ta khó quên.”

"Còn nữa, các em nói Lê Trọng Việt đặt được sao?” Đường Ngọc Diệp hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Lê Trọng Việt.

"Dạ chị Diệp, em đặt từ hơn một tuần trước." Lê Trọng Việt thấy Đường Ngọc Diệp nhìn về phía mình, không nhịn được hơi chột dạ, nhưng vẫn kiên trì trả lời.

"Trời ạ, cậu vì Tuyết Ngọc mà cố gắng nhiều thật!”

"Mấy ngày hôm trước tôi có đặt một phần, vốn đã chắc chắn rồi, hôm nay lại bị người khác cướp mất, không phải là cho Lê Trọng Việt cậu đấy chứ?” Đường Ngọc Diệp oán trách nhìn Lê Trọng Việt.

Mấy người xung quanh nghe vậy đều sửng sốt, còn có người dám cướp đồ từ tay Đường Ngọc Diệp sao?

Người kia, thân phận chắc chắn không tầm thường?

Lúc trước cô ta cũng đặt một phần, tốn rất nhiều sức lực mới đặt được, tiền đã trả xong.

Nhưng hôm nay lúc tới lấy, lại được cho hay là bán cho người khác rồi.

Tất nhiên là Đường Ngọc Diệp rất tức giận, nhưng có người nhắc nhở Đường Ngọc Diệp, thân phận của người kia không đơn giản đến mức nào, lúc này Đường Ngọc Diệp mới thành thật hơn.

Nhưng mà Đường Ngọc Diệp không ngờ tới, thứ mà mình không lấy được, vậy mà Lê Trọng Việt có thể lấy được sao?

"Ha ha ha, em cũng chỉ may mắn, may mắn...” Lê Trọng Việt lau mồ hôi trên trán.

"Chị Diệp, nếu chị thích, vậy thì chị ăn đi, tất cả mọi người có thể nếm thử, em ăn không hết.”

Kim Tuyết Ngọc cười, vươn tay chỉ túi to trên giường.

"Vậy chị thật sự không khách sáo nữa, đồ của câu lạc bộ Palazzo, thật sự khiến người ta khó quên!”

"Cái gì? Là thứ này sao?" Đường Ngọc Diệp vốn đáp lại một câu, sau đó nhìn theo ngón tay của Kim Tuyết Ngọc, không nhịn được hơi sửng sốt.

"Đúng vậy, là thứ này, gọi là nho Niagara, phải không Lê Trọng Việt?” Kim Tuyết Ngọc gật đầu trả lời.

"Đúng đúng đúng, đây là nho Niagara, tất cả mọi người có thể nếm thử.” Lê Trọng Việt kiêu ngạo trả lời.

Đường Ngọc Diệp hơi sửng sốt, đồ bên trong cô ta vừa xem qua rồi, không phải là nho Niagara.

Nhưng mà bây giờ đám Kim Tuyết Ngọc đều nói, đây là đồ Lê Trọng Việt mua từ câu lạc bộ Palazzo tới.

Chẳng lẽ vừa rồi mình nhìn nhầm ư?

Nghĩ tới đây, Đường Ngọc Diệp lại đi lên, mở túi ra, lấy nho Niagara ra nhìn kỹ.

Mấy đám phụ nữ ở xung quanh cũng lập tức xông tới, đều muốn nếm thử hương vị của quả nho này.

Dù sao bọn họ chưa từng được ăn, thậm chí còn thấy lần đầu.

Đường Ngọc Diệp nhìn nho được lấy ra, nhìn có vẻ tương đối trong suốt, là loại hơi mờ, thậm chí còn có thể thấy hạt nho màu vàng ở bên trong.

Nhìn có vẻ vô cùng mọng nước, vừa thấy là biết không phải hoa quả bình thường có thể so sánh được.

"Oa! Đây là nho Niagara sao? Nhìn có vẻ ăn rất ngon!”

"Vẫn phải cảm ơn anh Lê, nếu không, chúng tôi đâu có phúc được ăn thứ này.”

"Đúng đúng, cảm ơn anh Lê, đây là nho một quả hơn hai triệu đấy, trời ạ tôi nghĩ cũng không dám nghĩ.”

Mấy cô gái líu ríu nói xong, ngay cả Lâm Đan Phượng cũng có chút dao động.

"Thứ này... Có chút không giống lắm!” Đúng lúc này, bỗng nhiên Đường Ngọc Diệp nói một câu.

"Cái gì?" Mọi người sửng sốt, vội vàng nhìn về phía Đường Ngọc Diệp.

Đường Ngọc Diệp nói không giống là có ý gì, là nói nho Niagara này không giống cái gì sao?

Mà Lê Trọng Việt thì trong lòng vô cùng chấn động, sắc mặt hơi khó coi, sau đó cẩn thận hỏi: “Chị Diệp, chị nói gì thế?”

"Ồ, tôi muốn nói, không phải là cậu bị người ta lừa đấy chứ, thứ này nhìn không giống nho Niagara chút nào.” Đường Ngọc Diệp hơi nhíu mày, uyển chuyển nói.

Mấy cô gái đều không nói gì, bởi vì bọn họ chưa từng thấy nho Niagara, chỉ có Đường Ngọc Diệp từng ăn rồi!

Cho nên lời nói của Đường Ngọc Diệp, tất nhiên là không có mấy ai tin.

"Không có khả năng!” Lê Trọng Việt càng sửng sốt, sau đó trực tiếp phản bác: “Em tự mình đến câu lạc bộ Palazzo mua, tuyệt đối không sai được.”

Đường Ngọc Diệp im lặng một lát, gật đầu nói: “Vậy có khả năng là câu lạc bộ Palazzo, đã thay đổi loại nho Niagara này...”

Vừa có chút không chắc chắn nói xong, Đường Ngọc Diệp vừa cầm nho lên, đặt ở chóp mũi ngửi một lát.

Ngay sau đó, Đường Ngọc Diệp hơi nhíu mày.

"Không đúng, hương vị mà tôi mới ngửi được, không phải là từ quả nho này.” Bây giờ Đường Ngọc Diệp vô cùng chắc chắn nói.

“Hả?” Mọi người đều sửng sốt, không phải mùi từ thứ này, vậy thì mùi từ đâu ra?

Chẳng lẽ trong phòng này, còn có nho Niagara khác nữa sao?

Lúc này mọi người không đặt lực chú ý tới chiếc túi ni lông ở bên cạnh thùng rác.

Bởi vì không có ai cảm thấy, Cao Phong có thể mang đồ ở câu lạc bộ Palazzo tới!

"Chị Diệp, có phải là chị nhớ nhầm hay không, đây là đồ được đặt ở câu lạc bộ Palazzo, có lẽ bề ngoài đã thay đổi, nhưng hương vị không đổi.”

"Hay là chị nếm thử rồi nói sau?” Trong lòng Lê Trọng Việt có chút không yên lòng, sau đó kiên trì nói.

Đường Ngọc Diệp gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, vươn tay cầm lấy một quả nho cho vào trong miệng.

"Hả? Chị Diệp, chị không lột vỏ sao?” Kim Tuyết Ngọc vội vàng ngăn lại nói.

"Không cần!" Đường Ngọc Diệp xua tay.

Sau đó cô ta giải thích với mọi người: “Nho Niagara ở câu lạc bộ Palazzo, đều được trải qua xử lý vô cùng cẩn thận, mọi thứ đều có thể ăn được.”

"Hơn nữa chỉ riêng việc rửa, tất cả nho Niagara đều được rửa không dưới mười lần, còn phải tiến hành xử lý sát trùng đặc biệt, mới có thể mang ra khỏi câu lạc bộ Palazzo.”

"Nếu chúng ta dùng nước rửa thêm một lần nữa, trái lại sẽ khiến quả nho dính vi khuẩn lần nữa, cho nên hoàn toàn không cần làm điều thừa.”

Đường Ngọc Diệp nói xong, lập tức cho quả nho vào trong miệng luôn.

Nho Niagara của câu lạc bộ Palazzo, chẳng những vô cùng sạch sẽ, cho dù cả vỏ nho, đều có thể trực tiếp dùng để ăn.

Nhưng ngay sau đó, lông mày của Đường Ngọc Diệp nhíu lại, đôi mắt cũng hơi híp lại theo.

Từ lúc cô ta ăn quả nho này, lông mày càng nhíu chặt hơn, cho đến cuối cùng, đã có chút khó coi.

“Ừm...”

Đường Ngọc Diệp vội vàng bỏ nho còn lại trong tay xuống, sau đó cầm một cái túi ni lông, trực tiếp nhả nho trong miệng vào túi.

“Ôi, chua chết tôi, chua chết tôi rồi.” Đường Ngọc Diệp lấy khăn tay ra chùi miệng.

“Ha ha ha, chị Diệp, ăn nho chắc chắn phải lột vỏ, chuyện này còn phải nói sao, vỏ quả nho rất chua, còn cứng nữa.” Kim Tuyết Ngọc lập tức bật cười.

Lúc này trong miệng Đường Ngọc Diệp rất chát, vừa chát vừa đắng, bởi vì mùi vị của quả nho thật sự không được tốt lắm.

Hơn nữa khi ăn còn cảm thấy rất cứng.

"Đây tuyệt đối không phải là nho Niagara của câu lạc bộ Palazzo, không chỉ bề ngoài khác, ngay cả mùi vị...”

"Nói thật có chút không xuôi tai, câu lạc bộ Palazzo, tuyệt đối không có đồ ăn khó ăn như thế."

Đường Ngọc Diệp vừa nhíu mày, vừa cầm nho nhổ ra đi về phía thùng rác.

Đúng lúc này, ánh mắt của cô ta đảo qua, bất chợt thấy bên cạnh thùng rác, có một cái túi nhìn có vẻ rất bình thường.

Tuy chiếc túi này nhìn có vẻ bình thường, nhưng túi nhỏ chứa đồ ở bên trong, lại là thứ không bình thường...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio