Rể Quý Rể Hiền

chương 226

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thực sự là bởi vì Kiều Thục Lan quá quá đáng!

Âm thanh quát phạt của Cao Phong rất lớn, tràn đầy tức giận, lập tức vang vọng khắp phòng khách của biệt thự.

Mọi người đều bị lời nói của Cao Phong làm cho sửng sờ.

Kim Tuyết Mai mở to đôi mắt đẹp, hoài nghi nhìn Cao Phong, hoàn toàn không biết Cao Phong đang phát điên cái gì.

Ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều tập trung vào Cao Phong.

Có người bối rối, có người tức giận, có người chế giễu, khinh thường, và kinh ngạc...

Điều kinh ngạc là Cao Phong lại dám kêu gia đình Kiều Thục Lan cút khỏi biệt thự? Lẽ nào anh ta không biết ai mới là chủ nhân của ngôi biệt thự này sao?

Điều đáng khinh là Cao Phong không biết trời cao đất dày, ảo tưởng khách đoạt ngôi chủ, có khác gì cóc muốn ăn thịt thiên nga không chứ?

"Phụt... ha ha." Hạ Vy không nhịn được cười.

Cô ta muốn xem xem Cao Phong còn định giả vờ đến khi nào nữa.

Bây giờ gia đình Kiều Thục Lan bị Cao Phong mắng, bọn họ sẽ làm thế nào đây?

"Cao Phong, mày nói cái gì đấy?" Kiều Thục Lan không thể tin được nhìn Cao Phong.

"Tôi nói, người phải cút ra ngoài chính là các người đó, nghe không hiểu sao?" Khoé miệng Cao Phong cong lên nụ cười lạnh trả lời.

Mọi người lại sững sờ lần nữa. Nếu như lần đầu là bọn bọn họ nghe nhầm, vậy còn lần này thì sao?

Lần này Cao Phong nói lại câu đó, bọn bọn họ không có chuyện nghe lầm đến hai lần đúng chứ?

Cao Phong chính là nói, muốn gia đình Kiều Thục Lan cút ra khỏi biệt thự sao?

"Cao Phong, anh điên rồi sao? Anh có thể đừng gây thêm rắc rối không!"

Kim Tuyết Mai vội vàng kéo cánh tay của Cao Phong, giọng điệu cầu xin nhìn Cao Phong.

Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, không muốn chịu sự chế giễu của gia đình Kiều Thục Lan và Hạ Vy thêm nữa.

Nhưng Cao Phong lại vô cớ kiếm chuyện, vậy mà dám chủ động chống đối với Kiều Thục Lan, đây không phải là tìm chết thì còn là gì nữa?

"Cao Phong, đừng nói nữa, chúng ta trở về đi!"

Kiều Thu Vân cũng bất lực lắc đầu, chuẩn bị cùng gia đình rời đi.

Bởi vì bà biết rằng nếu bọn bọn họ còn không chịu rời khỏi, e là Kiều Thục Lan sẽ lập tức tống cổ bọn bọn họ ra ngoài.

Tới lúc đó, Kiều Thu Vân sẽ chỉ bị đuổi ra khỏi biệt thự!

Dù sao ngôi biệt thự này cũng thuộc về Hồ Quốc Khánh, là con rể của Kiều Thục Lan, nhất định sẽ nghe theo lời của Kiều Thục Lan!

Về phần Kim Tuyết Ngọc, cười lạnh một tiếng rồi quay đầu sang một bên.

Trong lòng càng thêm nhận định Cao Phong không chỉ thích giả làm người giàu có, hơn nữa hoàn toàn không có chút mắt nhìn.

Đã đến lúc nào rồi, Kiều Thục Lan đang khắc khoải không biết làm sao để đả kích một nhà Kiều Thu Vân, thế mà Cao Phong lại tự xông vào trước họng súng!

Đây không phải là đồ ngốc sao? Về phần Hồ Quốc Khánh và Lý Quyên Tú, lúc này cả hai đều đang đờ đẫn và tuyệt vọng, thậm chí bọn họ không còn sức lực để giải thích.

"Mày bảo bọn tạo phải cút ra ngoài, được! Khá lắm! Để tao xem hôm nay, rốt cuộc là ai phải cút ra ngoài!" Kiều Thục Lan tức giận, chỉ vào Cao Phong mà quát.

"Cao Phong, mày thật sự có bệnh à? Đây là nhà của chúng tao, mày đuổi chúng tạo ra ngoài là lý nào? Mày bị ngu hả?" Lý Siêu chỉ vào Cao Phong chửi lấy chửi để.

Mà lúc này trong mắt Lý Siêu, Cao Phong không khác gì một thằng ngu.

Cao Phong này cũng không uông rượu, mà sao lại say thành như vậy rồi?

"Tôi nói, các người cút khỏi đây nhưng các người nghe không hiểu ý của tôi đấy chứ!"

Cao Phong cười khẩy, sau đó lạnh lùng đáp.

"Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy nhỉ? Tôi chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như anh đó." Hạ Vy đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng vẫn giữ vẻ mặt khinh thường.

Lúc này, Cao Phong đã trở thành loại người ti tiện mặt dày, khách mà nói giọng chủ, tự cho mình là đúng trong mắt Hạ Vy.

Đứng trong biệt thự của người ta, kêu chủ biệt thự cút ra ngoài, loại chuyện này cũng chỉ có mình Cao Phong mới có thể làm ra thôi đó!

Kiều Thục Lan lại cười khẩy một tiếng, duỗi ngón tay chỉ cả nhà Cao Phong, mà hét lên.

"Thật nực cười! Đúng thật là nực cười quá đi thôi! Uổng công nhà tao có ý tốt mời các người đến thăm biệt thự của nhà tao, vậy mà mày như chó phản chủ, không chịu biết tình hình!"

"Tao nói cho mày biết, người nên cút khỏi đây là mày đó. Tao là chủ nhân của ngôi biệt thự này, bây giờ tao yêu cầu mày lập tức cút đi cho tao!"

"Không chỉ mình mày, mà cả vợ mày, bố vợ mẹ vợ của mày và cả em dâu mày, toàn bộ đều cút hết cho tao!"

"Đi thôi." Kiều Thu Vân kéo Kim Ngọc Hải, cúi đầu muốn đi ra ngoài.

Kim Tuyết Mai cũng lập tức kéo theo Cao Phong, muốn đi theo Kiều Thu Vân.

Tuy nhiên, Cao Phong vỗ nhẹ vào lưng Kim Tuyết Mai, đưa một cái nhìn đầy trấn an cho Kim Tuyết Mai.

"Mẹ, mọi người đợi đã, nếu bọn họ đã hung hăng doạ người như vậy, thì cái tình thân thích này, không có cũng chẳng sao."

Cao Phong trực tiếp ngăn cản Kiều Thu Vân, sau đó không đợi Kiều Thục Lan lên tiếng đã ném cho bà ta một cái nhìn dữ dội.

"Bà là chủ nhân của biệt thự sao? Bà nói cái gì thì là cái đó sao? Bà có thể quyết định người khác đi hay ở sao?" Một tia giễu cợt thoáng qua trong mắt Cao Phong.

"Cái gì mà tình thân thế này không cần cũng chẳng sao, mày cho rằng chúng tao thèm làm người thân với mày lắm à?"

"Không nhận được sự tiếp đãi của nhà họ Kim thì không nói đi, ai mà không biết Cao Phong mày là trò cười của toàn thành phố Hà Nội. Con rể sao? Thằng con rể vô tích sự!"

"Có phải trong mơ mày cũng muốn sở hữu một căn biệt thự như thế này không, chinh vì vậy mày mới nói đây là biệt thự của mày. Tao nói cho mày biết, cả đời mày cũng đừng nghĩ tới!"

"Cả đời này nếu mày có thể sống trong một biệt thự như vầy, sau này Kiều Thục Lan tao sẽ là cháu của mày!" Kiều Thục Lan cười nhạo báng, hét lên với Cao Phong.

"Bà nghe không hiểu lời tôi nói sao? Tôi hỏi bà lần nữa, bà có chắc mình là chủ nhân của căn biệt thự này không? Cho tôi xem giấy chứng nhận bất động sản đi." Cao Phong nhàn nhạt đáp.

"Mày!" Kiều Thục Lan sửng sốt, sau đó bật cười ha ha, sao mà Cao Phong này lại nực cười như vậy chứ?

Không chỉ có mình bà ta, đám người Hạ Vy cũng bật cười theo.

Hồ Quốc Khánh đã cầm chìa khóa biệt thự và đưa mọi người vào, còn không thể chứng minh đây là biệt thự của Hồ Quốc Khánh sao?

"Được rồi! Quốc Khánh, nếu như nó đã muốn xem, thì con lấy giấy chứng nhận bất động sản ra đây ném lên mặt cho nó nhìn kỹ một chút đi!" Kiều Thục Lan một tay chống nạnh, giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo.

Tuy nhiên, sau khi Kiều Thục Lan nói xong câu này, Hồ Quốc Khánh lại không phản ứng, đờ đẫn một chỗ không động đậy.

Hình như anh hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Kiều Thục Lan.

"Quốc Khánh?" Kiều Thục Lan cau mày la lên một tiếng.

Lúc này Hồ Quốc Khánh mới có phản ứng lại, có chút bất lực nhìn Kiều Thục Lan.

"Mẹ nói con lấy giấy chứng nhận bất động sản ra đây, để chứng minh cho người nào đó thấy, nó rác rưởi tới mức nào!" Kiều Thục Lan lạnh lùng nói.

Hồ Quốc Khánh nghe xong càng thêm choáng váng, anh ta có thể biến đâu ra giấy chứng nhận bất động sản cho bà ta đây!

Ngôi biệt thự này căn bản không phải là của anh ta, làm sao anh ta có giấy chứng nhận bất động sản cho được chứ?

Cho dù anh ta có thể lấy được giấy chứng nhận bất động sản của ngôi biệt thự này ra, thì trên giấy chứng nhận này chắc chắn là đề tên của Cao Phong!

"Mẹ, mẹ cần gì buộc phải dây dưa với loại người tự cao tự đại này chứ, hôm nay cho nó biết, rốt cuộc ai mới phải cút ra khỏi căn biệt thự này!"

"Anh rể, bây giờ anh đuổi đám người Cao Phong này ra ngoài ngay đi!" Lý Siêu cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng vào Hồ Quốc Khánh.

"Hả?" Hồ Quốc Khánh càng thêm cứng họng.

Điều này không phải là đưa cả nhà anh ta lên chảo lửa sao? Anh ta làm sao dám nói như vậy với Cao Phong!

Cho dù Kiều Thục Lan không gả Lý Quyên Tú cho anh ta, anh ta cũng không dám chọn con đường chết này đâu!

"Ngài Cao, cái này...."

Trước khi Hồ Quốc Khánh nói xong, Cao Phong cau mày phất phất tay, căn bản không có ý muốn nghe Hồ Quốc Khánh giải thích.

Hồ Quốc Khánh sầu não cúi đầu, không nói lời nào, trên mặt tràn đầy chua xót.

"Quốc Khách, anh còn chờ gì nữa? Mau đuổi bọn họ ra ngoài đi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio