Chương
“Lên! Bọn bây còn đứng nhìn cái gì?”
Trạch Dương trên mặt đất ôm bụng, sau đó hô to với hơn hai mươi người binh sĩ Phong Hạo.
Mọi người lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng chạy đến bên này, sau đó cùng nhau đánh về phía người thanh niên.
Binh sĩ Phong Hạo thời khắc đoàn kết cùng một chỗ, ở chỗ này đánh nhau cũng muốn cùng nhau.
Đánh một mình.
Đó là thứ gì.
Ở nơi ngục giam tử hình này, anh chỉ cần có thể thắng, vậy anh chính là đạo lý.
Mặc kệ anh thắng như thế nào, quá trình cũng sẽ không có ai để ý.
Tất cả mọi người, đều chỉ coi trọng kết quả.
“Bịch!Bịch!”
Hơn hai mươi người bao vây xung quanh người thanh niên, theo sau bắt đầu một trận tay đấm chân đá.
Mà làm mọi người kinh hãi là cậu ta cho tới bây giờ vẫn không có đứng lên.
Vẫn duy trì tư thế trước đó, cứ thản nhiên ngồi ở trên giường, trên mặt mang theo một tia cười lạnh.
Trong mắt càng tràn đầy vẻ khinh thường.
Giống như những người như Trạch Dương này, trong mắt cậu ta chỉ là tôm tép nhãi nhép.
“Ầm!”
Đôi mắt của thanh niên trở nên lạnh lùng, bỗng nhiên vươn tay ra.
Một người trong đám binh sĩ Phong Hạo giống như Trạch Dương đã bị thương nặng ở phần bụng, sau đó che lại bụng không ngừng lui về phía sau.
“Bụp!Bụp!Bụp!”
Cậu ta ra tay cực nhanh, trong khoảng thời gian ngắn đã tung ra bảy tám quyền.
Mỗi một quyền, đều có thể đánh một người binh sĩ Phong Hạo không ngừng lui về phía sau.
Đám người Trạch Dương chỉ cảm thấy ruột của bản thân như đều bị đánh nát.
Một đôi nắm đấm của người thanh niên nay hệt như là xi măng cốt thép, thật sự là quá mức mạnh mẽ!
“Phù! Phù! Phù!”
Một người lại thêm một người, từng binh sĩ Phong Hạo bị cậu ta thành thạo lần lượt đánh ngã xuống trên mặt đất.
Toàn bộ quá trình thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng,anh ta hầu như không phí cái gì gọi là sức lực.
“Này, này……”
“Này cũng quá trâu bò rồi?”
“Có khi còn mạnh hơn Cao Vũ nhỉ?”
“Thật là như vậy! Cậu ta cứ ngồi như vậy mà có thể đánh ngã nhiều người như vậy!”
Những người đó trong phòng giam đó, bao gồm cả những tội phạm tử hình phòng bên cạnh toàn bộ đều bị dọa sợ.
Nhìn thấy một đám binh sĩ Phong Hạo ngã xuống, không đến hai phút, hơn hai mươi người bị một người thanh niên giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Mà trong quá trình chiến đấu này, thanh niên vẫn luôn không đứng lên, thậm chí cũng không xê dịch dù chỉ một chút.
Vẻn vẹn chỉ dùng một đôi nắm đấm đã đem đám người Trạch Dương đánh đến toàn bộ ngã sấp xuống mặt đất.
Giống như đám người của Trạch Dương, căn bản không tư cách khiến cậu ta đứng lên.
Thực lực này, thật sự là quá mức khủng bố!
“Rác rưởi, cũng vẫn là rác rưởi.”
“Thật sự cho rằng, mày đánh được mấy chục người bọn họ thì muốn làm gì thì làm à?”
“Đó là bởi vì, tôi không muốn quan tâm đến các người mà thôi.”
Sau khi thanh niên nhẹ nhàng chế phụ đám người Trạch Dương, vẻ khinh thường trên mặt càng nặng hơn mấy phần.
Lời nói nói ra, cũng càng thêm kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng lần này không ai dám nói cậu ta không biết lượng sức.
Bởi vì cậu ta đúng là kinh khủng như vậy.
“Mẹ nó! Ông đây còn chưa có chết đâu.”
“Hôm nay nhìn xem, chúng ta là ai bị người dùng cáng cứu thương khiêng đi .”