Chương
“Anh Phong tới rồi, chúng ta được cứu rồi!”
“Mẹ kiếp! Ngày tốt đẹp của chúng ta đã đến, ngày hôm qua bị đánh bao nhiêu, ngày hôm nay chúng ta sẽ trả lại gấp mười lần.”
Trong chốc lát, vô số binh sĩ Phong Hạo, thần sắc đều kích động nhìn Cao Phong.
Nhưng Cao Phong lúc này không nói gì, bọn họ còn không dám tới chào hỏi.
Long Tuấn Hạo cũng ngẩng đầu lên, trừng to hai mắt nhìn Cao Phong.
“Sao, để cho người ta đánh thành bộ dạng thế này đây?”
Trên mặt của Cao Phong mang theo một tia cười nhạo, nhìn Long Tuấn Hạo hỏi.
Ngay lúc này, Long Tuấn Hạo bỗng nhiên có chút chua xót.
Mặc dù hắn bị người ta đánh gần chết, cũng sẽ không chịu phục.
Nhưng lúc ở trước mặt Cao Phong, hắn không nhịn được cảm giác ủy khuất.
Giống như, Cao Phong là bậc cha mẹ trong lòng bọn họ.
Miễn là bậc cha mẹ đến, họ không cần phải sợ bất cứ điều gì.
“Tên này quá tàn nhẫn, tôi, tôi đánh không lại.”
Long Tuấn Hạo lau khóe miệng một chút, trên mặt có chút hồng nhuận.
“Chưa chết được, còn đứng lên được.”
“Đến đây, tôi đỡ anh.”
Cao Phong hướng về phía Long Tuấn Hạo, chậm rãi vươn bàn tay ra.
“Được rồi!”
Long Tuấn Hạo sững sờ nhìn bàn tay của Cao Phong, sau đó cắn răng cầm lấy, được Cao Phong kéo lên.
“Anh Phong, tôi không hoàn thành nhiệm vụ, còn để cho anh sớm bại lộ vì tôi.”
Trên mặt của Long Tuấn Hạo có chút hổ thẹn, ở bên cạnh Cao Phong nhỏ giọng nói.
“Giữa anh em, không cần phải nói những thứ này.”
Cao Phong hơi xua tay, sau đó nhìn về phía tên thanh niên đó.
Mà thanh niên cũng chậm rãi đứng lên, trong mắt mang theo một tia sát khí.
Kể từ khi hắn đến nhà tù tử hình, hắn chưa bao giờ bị chật vật như vậy.
Mà hôm nay, lại bị Cao Phong một cước đá ra ngoài rất xa, đây quả thực chính là mất hết mặt mũi.
Ai có thể chịu đựng được, chứ hắn không thể chịu đựng được.
Hắn ta phải lấy lại cái mặt mũi này.
“Mày có thể suy nghĩ một chút xem di ngôn nên nói như thế nào.”
Thanh niên đưa tay phủi bụi bặm trên người, ánh mắt lạnh như băng nhìn Cao Phong.
“Những lời này tao ngược lại tặng cho mày.”
Cao Phong nói xong, liền chuẩn bị cất bước tiến lên.
“Anh Phong, tiểu tử này khá mạnh đó.”
“Hơn hai mươi người chúng ta, đều không làm gì được hắn.”
Long Tuấn Hạo đưa tay kéo Cao Phong lại, trên mặt có chút lo lắng.
Dù sao, lúc trước anh ta cũng từng giao thủ với Cao Phong, biết thực lực của Cao Phong.
Tuy nói vừa rồi một cước của Cao Phong đá thanh niên ra ngoài rất xa, nhưng chỉ là đánh lén mà thôi.
Nếu là chính diện đối cứng, hươu chết về tay ai còn chưa biết.
“Tuấn Hạo, anh hãy nhớ kỹ.”
“Trên thế giới này, vĩnh viễn không có địch nhân cường đại.”
“Nguyên nhân duy nhất, chỉ là anh không đủ mạnh.”
“Khi người ta đủ cường đại, cũng không có địch nhân nào đánh không lại.”
Cao Phong cũng không quay đầu lại chậm rãi mở miệng, sau đó đi về phía thanh niên.
Những lời này, là lời của Thanh Tâm đại sư từng nói qua với Cao Phong, Cao Phong cảm thấy rất có đạo lý.
“Tôi, tôi hiểu rồi!”
Long Tuấn Hạo trợn to hai mắt, trầm tư ước chừng hơn mười giây, mới nặng nề gật đầu.
Mà thời gian hơn mười giây trôi qua, Cao Phong đã tới gần thanh niên kia, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại chưa tới hai mét.
Ánh mắt mấy ngàn người xung quanh cũng đều tập trung ở trên người hai người.