Chương
Tất cả những người bị kết án tử hình ở khu Nam, lúc này toàn bộ đều chung kẻ thù, cực kỳ ủng hộ Cao Phong.
Ánh mắt mỗi người đều nhìn chăm chú trên người Cao Phong, đem Cao Phong trở thành người cầm đầu chân chính.
Cao Phong chắp hai tay sau lưng, bước chân cực kỳ vững vàng chậm rãi tiến lên.
Tất cả các tù nhân trong khu phía Nam, tự động tản về phía hai bên, nhường ra một con đường.
Cao Phong nhàn nhã bước đi, tách mọi người ra, trực tiếp đi tới trước mặt mọi người.
“Tôi thích cho mọi người cơ hội.”
“Nhưng, chỉ có một lần.”
“Hiện tại, cho các người một cơ hội thần phục.”
Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người ở khu phía Đông đứng đối diện.
“Mày đừng khoe khoang nữa được không?”
“Bố mày đứng ở chỗ này, có giỏi thì mày tới đây?
Một thanh niên cầm một cái ghế sắt trong tay, cười lạnh với Cao Phong.
Những người khác ở khu Đông lại càng cười to.
Mặc dù Cao Phong chiến lực khủng bố, thì có thể như thế nào?
Hai tay khó địch bốn tay, lúc này thế cục giằng co, Cao Phong hắn còn có thể dựa vào một mình phá vỡ bế tắc trước mắt này?
Họ không tin điều đó!
Đừng nói bọn họ không tin, ngay cả những người ở khu Nam cũng không tin.
Lực lượng của một người, chung quy là quá mức yếu kém.
“Rất tốt, hiện tại cơ hội không còn nữa.”
Cao Phong vừa mở miệng nói, vừa nhẹ nhàng gấp tay áo.
Giờ khắc này, trong lòng tất cả mọi người hai bên đều phức tạp.
Khí thế của Cao Phong, rốt cuộc là cái gì?
“Xếp hàng.”
Một giây sau, Cao Phong chậm rãi buông cánh tay xuống, thản nhiên nói ra hai chữ.
“Lộp bộp!”
“Ầm ầm!”
Lập tức đám người Trạch Dương, Long Tuấn Hạo cực kỳ ăn ý xếp thành hàng ở hai bên trái và bên phải Cao Phong.
Không nói một lời, cực kỳ ăn ý.
Sự ăn ý của các chiến sĩ Phong Hạo là dùng vô số trận chiến đấu đánh ra.
Căn bản không cần quá nhiều lời nói, chỉ cần một ánh mắt, có thể làm cho đối phương hiểu được ý tứ của mình.
Mấy trăm người tập hợp lại một chỗ, hình thành mảng, tựa như một thanh đao ba cạnh, tản mát ra khí thế ngút trời.
Mà Cao Phong, chính là mũi đao của thanh đao này.
“Một hiệp, tách bọn họ ra, rõ chưa!”
Cao Phong chậm rãi đưa tay, sau đó giơ lên không trung.
Đám người Long Tuấn Hạo, cầm một cái ghế sắt làm vũ khí, trong mắt tản mát ra sự cuồng nhiệt.
Cùng Cao Phong kề vai chiến đấu, đều sôi trào nhiệt huyết như vậy.
“Một hiệp! Tách bọn họ ra! Mọi người nghe rõ chưa?”
Cao Phong đột nhiên quay đầu, ánh mắt đảo qua mặt tất cả mọi người ở khu Nam.
Giống như điểm binh xuất chinh, uy phong lẫm liệt.
“Nghe rõ!!”
Hai ngàn người ở khu Nam, đồng loạt phát ra tiếng hò hét.
“Xông lên!”
Cao Phong đột nhiên xoay người, ra lệnh một tiếng.