Chương
Ngoại trừ khu phòng giam của phụ nữ ra thì Cao Phong đã thu phục được hai trên ba khu phòng giam ở đâu.
Một người đơn độc một mình cơ bản không có đủ sức để chống lại một mình Cao Phong.
Vì thế lúc này trong nhà tù dành cho tội phạm tử hình này đã trở thành một nơi thuộc quyền cai trị của Cao Phong.
“Anh Phong, chúng ta có nên bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch luôn hay không?”
Long Tuấn Hạo đi nhanh về trước, đi tới bên cạnh Cao Phong thấp giọng hỏi.
Chuyện người khác không biết thế nhưng Long Tuấn Hạo chắc chắn biết.
Một khi kế hoạch này của Cao Phong được triển khai thì chắc chắn phía Hoa Kỳ sẽ vô cùng sững sờ.
Long Tuấn Hạo cũng vô cùng mong chờ ngày kế hoạch này của Cao Phong được triển khai.
“Bây giờ, chúng ta chỉ còn thiếu một cơ hội.”
Cao Phong nheo mắt, quay đầu nhìn về phía phòng làm việc của James ở tầng hai.
Trên bệ cửa sổ của văn phòng, một bóng người vụt qua.
Cao Phong từ từ thu ánh mắt, thâm sâu cười một tiếng.
“Chỉ còn thiếu một người nữa thôi thì chúng ta sẽ có thể khởi động kế hoạch này.”
Cao Phong chậm rãi xoay người, đi thẳng về phía khu phòng giam phía Nam.
“Đã hiểu! Anh Phong, anh nói cái gì, chúng ta làm như thế.”
Long Tuân Hạo gật đầu, nghiêm túc trả lời.
Tất cả những người ở khu phòng giam phía Nam nhanh chóng rời khỏi, quay về khu phòng giam phía Nam.
Cao Phong là một người biết tiến và lui, nếu bây giờ đã đạt được mục đích vậy thì anh sẽ không quá bận tâm đến những chuyện tầm thường như vậy.
Chuyện gì cũng phải có mức độ của nó, nếu thật sự chọc giận James vậy thì chỉ cần một động tác nhỏ của ông ta cũng có thể khiến Cao Phong chịu không ít đau khổ.
…
Cùng lúc đó.
Bên trong phòng làm việc của James.
Sau khi đám người Cao Phong rời đi, James lại đứng trước cửa sổ, hơi nheo mắt nhìn về phía Cao Phong đang rời đi.
“Ngài James, xem như cậu nhóc này lỗ mãng.”
“Nếu như cậu ta đã xử lý xong khu phòng giam phía Đông mà vẫn còn tiếp tục ngạo mạn như thế thì chắc chắn chúng ta có thể trừng trị cậu ta một chút.”
Toss khịt mũi, ánh mắt chế nhạo nhìn về bóng lưng Cao Phong.
Jerry thực sự đã nói với họ rằng, James không nên can thiệp vào công việc của Cao Phong đối với khu phòng giam phía Đông.
Nhưng điều này không có nghĩa là Cao Phong có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.
Nếu Cao Phong vẫn tiếp tục vênh váo sau khi đã xử lý xong khu phòng giam phía Đông thì James sẽ không im lặng nữa.
Thế nhưng Cao Phong cũng không làm như thế, sau khi xử lý xong khu phòng giam phía Đông thì đã nhanh chóng đi về khu phòng giam phía Nam.
“Không phải là cậu ta lỗ mãng đâu.”
“Mà là người này là một người rất có đầu óc đấy.”
James từ từ thu ánh mắt, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình.
“Bộ não là một thứ có ích thế nhưng đáng tiếc thay có những người lại không có.”
Toss không khỏi đỏ mặt khi nghe James nói điều này.
Anh ta luôn cảm thấy rằng James dường như đang chế giễu mình.
“A, quản ngực trưởng, ngài nói rất đúng…”
Toss ho khan một tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, sau đó anh ta cúi đầu trả lời
“Thế cậu cho rằng mình có đầu óc không?”
James từ từ quay lại, nhìn Toss và hỏi.
“Tôi……”
Toss nhanh chóng cúi đầu, sau đó nói: “Tôi không có…”
“Đúng thế! Cậu không có!”