Chương
Cao Phong chậm rãi gãi đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn Lê Hạo
“Anh đều biết cái gì?”
Lê Hạo nghe xong sửng sốt, ngập ngừng nhìn Cao Phong.
“Tôi biết ở Tây Vực có một vòng tròn, một vòng tròn của các võ giả trên thế giới mà chúng ta không thể tranh giành.”
“Nơi đó hội tụ vô số võ giả từ các nơi, mà đến từ nhiều quốc gia.”
“Anh – Lê Hạo, cũng đến từ vòng tròn kia.”
Cao Phong nói ra câu này, Lê Hạo chậm rãi trừng to mắt, con ngươi co rút lại.
Bởi vì những lời mà Cao Phong nói, không hề sai chút nào cả!
Anh ta không nghĩ tới, Cao Phong thật sự có thể biết nhiều chuyện như vậy.
“Anh, anh còn biết điều gì nữa?”
Yết hầu của Lê Hạo nâng lên rồi hạ xuống, sau đó vô thức hỏi.
Ánh mắt của Cao Phong vẫn chăm chú nhìn đôi mắt của Lê Hạo, lát sau khẽ cười cười.
“Tôi còn biết, anh chính là tên võ giả bị tôi đánh chết, cũng không phải vì phạm tội ác.”
Khi Cao Phong nói những lời này, đôi mắt của Lê Hạo vốn đã trợn tròn, giờ càng trợn tròn hơn.
Đầu óc ong ong, không khỏi hoảng sợ.
Đây là một bí mật lớn, vốn dĩ không nhiều người biết được.
Mà những người biết được, tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài.
Bời vì chuyện này mà bị tuồn ra ngoài, chắc chắn chỉ có hại chứ không có lợi.
Mà tên Cao Phong kia, tại sao lại biết được chuyện này?
Cao Phong từ từ thu ánh mắt, nhìn về chỗ khác.
Làm sao anh có thể biết được điều này?
Những lời vừa nói ra, một số ít là anh đoán ra, còn lại là thăm dò.
Nhìn phản ứng của Lê Hạo, anh đã chắc chắn được những điều mình và đóa là hoàn toàn chính xác.
“Anh, anh đang đùa cái gì vậy….?”
Một lúc sau, Lê Hạo kiềm chế lại những kinh hãi trong lòng, sau đó nghiến răng nói.
“Tôi không hề nói đùa, anh là người hiểu rõ hơn ai hết.”
“Có lẽ, quản ngục trưởng James cũng biết rất rõ.”
Cao Phong cũng không thèm nhìn Lê Hạo, khoát tay nói.
Lê Hạo hoàn toàn há hốc mồm.
Cuối cùng, anh ta vẫn không thể chấp nhận được thực tế này.
Xem ra một số việc muốn gạt Cao Phong hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết!
Đối phương đã muốn biết mọi chuyện, cố tình giấu diếm còn ý nghĩa gì nữa?
“Anh Phong, tất cả những điều anh nói đều là thật.”
“Vậy nếu anh đã biết nhiều chuyện như vậy, tại sao anh còn muốn giết anh ta?”
“Anh có biết giết được anh ta sẽ mang đến hậu quả gì không? Võ giả và người thường không giống nhau.”
“Nếu anh có tông môn che chở cũng tốt. Nhưng nếu đúng như lời anh nói chỉ là một võ giả ở ẩn vậy thì vận mệnh của anh …. Đáng lo.”
Khi Lê Hạo nói lời này, không có một chút lừa dối…. Giọng điệu cũng cực kỳ nghiêm túc.
“Đừng có nói chuyện giết hay không.”
“Dù sao đã bị giết rồi, cũng không thể sống lại được.”
“Anh nói cho tôi biết, tại sao tôi không thể giết anh ta. Tất cả những chuyện tôi biết tôi đều nói cho anh, bây giờ có phải anh cũng nên nói cho tôi biết chuyện này đúng không?”
Cao Phong căn bản không muốn để thời gian cho Lê Hạo phản ứng, lập tức hỏi.
Lê Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói: “Anh Phong, anh nói đúng. Quả thực chúng tôi đến từ vòng tròn võ giả ở phía tây của Tây Vực.”
“Người đàn ông kia, anh ta cũng đến từ vòng tròn này.”
“Thực lực của nah ta vốn dĩ không hề kém, lại còn là học trò ưu tú nhất trong tông môn nữa.”
“Hơn nữa còn gửi gắm và kỳ vọng cao. Bây giờ anh đã giết anh ta, chắc hẳn anh cũng tưởng tượng đến việc sau này bọn họ biết chuyện sẽ tức giận cỡ nào.”
Lời Lê Hạo nói ra, Cao Phong khẽ gật đầu.