Lúc Cao Phong được hai người đẹp dáng người cao gầy với đôi chân dài tiếp đón, cả đám người phía sau đều nhìn tới phát ngốc.
"Đây.. đây đây đây có phải là tôi bị hoa mắt không? Tên đó thực sự là kẻ bỏ đi nhà họ Kim à?" Một người nhận ra Cao Phong ra sức dụi mắt.
"Nhất định là anh hoa mắt rồi, tổng giám đốc Phong Mai nào phải ai cũng có thể gặp được?"
Những người này đều kiên trì cho rằng, bọn họ nhất định là nhận nhầm người, Cao Phong tuyệt đối không có năng lực lớn như vậy.
Trong văn phòng được trang trí vô cùng xa hoa.
"Cậu chủ, cậu muốn tới thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tôi lập tức sẽ phái xe tới đón cậu qua, sao có thể bắt cậu đích thân tới được."
"Hoặc là cậu cần làm chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho thuận tiện!" Lâm Vạn Quân kinh sợ cúi đầu nói với Cao Phong.
Năm nay Lâm Vạn Quân đã trên dưới năm mươi tuổi, nhìn vô cùng khỏe mạnh, trên người tỏa ra một cỗ uy nghiêm, nhưng đối mặt với Cao Phong lại cực kỳ kính sợ.
Ông ta trên danh nghĩa là tổng giám đốc của bất động sản Phong Mai, nhưng thực tế chỉ có ông ta mới biết, cậu chủ nhỏ đang đứng trước mặt mình mới chính là chủ tịch của công ty Phong Mai.
Đồng thời so với thân phận của Cao Phong thì một cái chức chủ tịch ở khu này cũng không công bằng.
Quan trọng hơn là, Lâm Vạn Quân có thể có cơ hội này là kết quả của việc Cao Phong đã dốc sức yêu cầu.
"Chú Lâm không cần khách sáo. Chú đã nhìn cháu lớn lên, giữa chúng ta không cần câu nệ." Cao Phong uống một hớp trà.
Lâm Vạn Quân đối với Cao Phong thì tương đương với vị trí quản gia riêng.
Ông đối với Cao Phong đều trung thành kính trọng, cho nên anh cũng có đầy đủ tín nhiệm với Lâm Vạn Quân.
"Có một số việc muốn chú ra mặt bàn giao."
Cao Phong vừa nói vừa lấy máy điện thoại ra, tìm ảnh chụp Kim Tuyết Mai.
"Cô ấy chính là Kim Tuyết Mai mà trước đó cháu đã nói với chú. Ngày mai lúc cô ấy đến bàn chuyện hợp tác thì cứ bật đèn xanh là được."
"Vâng, cậu chủ, tôi nhất định sẽ làm tốt." Lâm Vạn Quân cung kính đồng ý.
Trong nhà Kim Tuyết Mai.
"Con điên rồi phải không Tuyết Mai? Củ khoai nóng như vậy mà con cũng dám cầm? Con ngại chúng ta chưa đủ mất mặt hay sao?"
"Không làm được thì sao bây giờ? Con cũng không ngốc mà sao lại làm ra việc ngốc nghếch đến như vậy chứ?"
Lúc Kiều Thu Vân nghe được thì cả người như mèo bị giẫm đuôi, nháy mắt xù lông lên.
Chuyện về công ty Phong Mai bà ta cũng đã nghe qua rồi, một loạt động thái của nhà họ Kim bà ta cũng biết.
Bao quát bên trong nhà họ Kim, các phú ông ở Hà Nội, xí nghiệp lớn nhỏ, không biết có bao nhiêu người đã tới tìm cơ hội hợp tác với Phong Mai.
Nhưng cuối cùng toàn bộ đều thất bại.
Ai cũng rõ ràng muốn hợp tác được với công ty Phong Mai là điều không thể nào.
Nghĩ cũng đúng, sản nghiệp của nhà họ Cao sao có thể để cho người ngoài kiếm một chén canh?
Những thứ mà các xí nghiệp ở Hà Nội có thể cung cấp cho nhà họ Cao thì nhà họ Cao người ta đều có, còn tốt hơn sơ với của bọn họ.
Lúc này, Kim Tuyết Mai nhận một chuyện phức tạp đến thế, còn cá cược với Kim Hồng Vũ, đây chẳng phải là muốn chết hay sao?
"Tuyết Mai, chuyện này con đúng là nhất thời xúc động quá rồi" Kim Ngọc Hải cũng nhíu mày.
Ông hiểu rõ Kim Tuyết Mai, cho dù tính cách của cô mạnh mẽ nhưng cũng biết tiến lùi, không thể mù quáng rơi vào cái bẫy của người khác như vậy được.
Kim Tuyết Mai á khẩu không trả lời được. Đúng là cô nhất thời xúc động, thật ra hiện tại cô thấy bản thân có chút ngu dốt.
Căn bản cô không tin được là mình lại vì một câu nói của Cao Phong mà đưa ra lựa chọn xúc động như thế.
"Hoang đường! Đúng là hoang đường! Bây giờ con đi nói với bà cụ là chuyện khổ sai như này chúng ta không làm!" Kiều Thu Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Kim Tuyết Mai.
"Như vậy làm sao mà được..." Kim Tuyết Mai hiểu rõ tính của bà cụ Kim. Nếu mình lật lọng thì tuyệt đối sẽ càng khiến cho bà cụ thấy phiền chán.
Đồng thời mình chủ động từ bỏ thì thua cá cược không nói, sẽ biến thành trò cười của toàn bộ nhà họ Kim.
Bỏ dở giữa chừng không phải là phong cách của Kim Tuyết Mai.
"Mẹ mặc kệ có được hay không! Me cũng kệ con nghĩ thế nào, chuyện này chính là không được!" Kiều Thu Vân kiên định nói, căn bản không có chỗ thương lượng.
Trong lòng Kim Tuyết Mai có chút ủy khuất, mình chỉ là tin tưởng Cao Phong một lần mà thôi.
Thật không ngờ lại nhận lấy rắc rối lớn đến thế, chẳng lẽ đúng như mẹ nói, Cao Phong chính làm một sao quả tạ hay sao?
"Mẹ, là con bảo Tuyết Mai nhận lấy." Đúng lúc này, Cao Phong đẩy cửa đi vào.
Ba người liền sửng sốt, chốc lát sau, Kiều Thu Vân như điện lên.
"Được lắm Cao Phong. Tôi đã sớm nhìn ra cậu là không muốn thấy Tuyết Mai nhà chúng tôi được yên."
"Cũng bởi vì cậu mà chúng tôi không được nhà họ Kim chào đón, ba năm qua đã nhận vô số bất công."
"Bây giờ Tuyết Mai nhờ tự thân cố gắng, vất vả lắm mới có chút thành tích trong xí nghiệp. Vậy mà cậu lại dám mê hoặc nó, để nói rơi vào bẫy của Kim Hồng Vũ!"
"Nói đi, rốt cuộc là cậu có âm mưu gì?"
Cao Phong nhẹ nhàng lắc đầu, lạnh lùng nói: "Trận cá cược này, Tuyết Mai nhất định sẽ không thua."
"Cậu có tư cách gì mà nói loại lời này, dựa vào cái gì mà tự tin thế?" Kiều Thu Vân hùng hổ dọa người.
"Chỉ bằng con là Cao Phong."
Cao Phong nhẹ nhàng trả lời, sau đó quay người trở về phòng.
"Cậu! Cậu!" Kiều Thu Vân khó thở, chỉ tay vào bóng lưng Cao Phong, trong lòng chán ghét tới cực điểm.
Cao Phong là phế vật thì cứ là phế vật đi, ít nhất cũng không chống đối mình, mình muốn nói muốn chửi thì Cao Phong chỉ có thể nhận lấy.
Nhưng hôm nay, Cao Phong dám chống đối mình. Có phải nó cho là Tuyết Mai không ly hôn với nó là mình không có biện pháp với nó?
Kiều Thu Vân càng nghĩ càng tức, trong lòng lại ra quyết định lần nữa.
Lần này cho dù Tuyết Mai có kiên quyết thì mình cũng nhất định phải bắt nó ly hôn với Cao Phong.
...
Trong phòng, Cao Phong đã rải chăn đệm xuống đất, tự nhiên nằm xuống.
Ba qua, anh sớm đã quen với phương thức này.
Kết hôn với Kim Tuyết Mai ba năm nhưng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, ngay cả việc ngủ chung cũng là Tuyết Mai nằm trên giường còn anh thì nằm dưới đất.
Kim Tuyết Mai từ xem thường Cao Phong thì làm sao có thể cho anh chạm vào cô.
Một mùi sữa tắm nhàn nhạt truyền tới, Kim Tuyết Mai mặc một chiếc váy ngủ rộng rĩa đi vào phòng. Cao Phong lập tức nhắm mắt lại, giống như đã ngủ thiếp đi rồi.
Không khí lâm vào trầm mặc, Cao Phong cảm nhận được Kim Tuyết Mai đang nhìn mình.
"Haiz..." Thật lâu sau, Cao Phong nghe được tiếng than yếu ớt của Kim Tuyết Mai, sau đó cô liền nằm trên giường ngủ.
"Anh đã ngủ chưa?" Bỗng nhiên, Kim Tuyết Mai nghiêng người tới, nhìn Cao Phong đang nằm trên đất.
"Ừm... ngủ rồi." Cao Phong thuận miệng trả lời.
"Ngủ rồi còn có thể nói chuyện? Anh giả vờ ngủ gạt tôi à?" Kim Tuyết Mai lạnh lùng hỏi.
Cao Phong có chút nghẹn lời. Anh có thể vô cùng đạm mạc với người nhà họ Cao, cũng có thể xem mấy lời giễu cợt của Kiều Thu Vân và những người khác như gió thoảng qua tai. Nhưng chỉ duy nhất có Kim Tuyết Mai, bản thân vì chịu ánh mắt xem thường đã ba năm của người phụ nữ này là thực sự không có cách nào lạnh nhạt được.
"Ngày mai tôi phải làm thế nào, người bạn kia của anh có đáng tin không?" Kim Tuyết Mai bỗng nhiên chuyển chủ đề.
"Cũng không có vấn đề gì, ngày mai anh đi cùng em qua." Cao Phong nhỏ giọng trả lời.
Kim Tuyết Mai gật nhẹ đầu. Bây giờ chuyện đã định, chỉ có thể tiến lên phía trước chứ cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Cho dù có tin Cao Phong hay không thì vẫn phải tới công ty Phong Mai một chuyến.
Căn phòng lại lần nữa chìm vào yên tĩnh. Hai người còn có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau.
"Sản nghiệp của nhà họ Cao vì sao lại gọi là bất động sản Phong Mai? Lại còn có một chữ là tên tôi, đây cũng quá trùng hợp rồi."
"Phong Mai, Phong Mai, phong..., Cao Phong?"
Kim Tuyết Mai bỗng nhiên ý vị nói.
"Hả?"
Trong lòng Cao Phong căng thẳng, chẳng lẽ Tuyết Mai phát hiện ra cái gì rồi?
"Ha ha ha, tôi nghĩ nhiều rồi. Nhà họ Cao kia có liên quan gì tới chúng ta đâu." Nghe Kim Tuyết Mai nói vậy, anh mới thở phào được một hơi.
"Cao Phong, anh nói nhà họ Cao mang tới sính lễ lớn như vậy, rốt cuộc là coi trọng ai? Thật sự làm cho người ta thấy chấn kinh."
"Không biết là cô em gái nào may mắn như vậy." Kim Tuyết Mai liền nghĩ tới tỷ tiền sinh lễ kia.
Gả vào nhà giàu là mợ chủ là ước mơ của tất cả các cô gái.
Cho dù Kim Tuyết Mai đã làm vợ người ta nhưng cũng sẽ có ước mơ một chút.
Cao Phong kìm nén không nói lời nào, Kim Tuyết Mai chưa từng nói nhiều với anh như vậy.
Thời điểm trước kia, hai người giống như người xa lạ, bình thường buổi đêm không có gì xảy ra, ngày hôm sau ai cũng đều bận rộn.
Tối nay chính là lần đầu Kim Tuyết Mai ở đó nói, còn mình ở dưới nghe.
Loại cảm giác này đúng là rất tươi đẹp.
"Nói không chừng là nhìn trúng em đấy." Cao Phong gãi mũi nói nhỏ.
Kim Tuyết Mai nghe vậy thì hừ một tiếng, sau đó cố ý chọc giận Cao Phong: "Nếu quả thật coi trọng tôi, tôi sẽ lập tức ly hôn với anh, sau đó gả cho cậu chủ Cao kia!"
Cao Phong không nói gì, nhưng trong lòng thì nghĩ: "Không sao, dù gì gả đi cũng giống nhau thôi."
Ánh trăng xuyên thấu cửa sổ, chiếu vào trong phòng, ánh lên mặt Cao Phong.
Kim Tuyết Mai nằm nghiêng lặng lẽ nhìn Cao Phong, bỗng nhiên mở miệng nói: "Anh ngủ trên đấy lạnh không..."