Rể Quý Trời Cho

chương 1041: trừng phạt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lão Lang nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, cũng hừ lạnh một tiếng, sau đó liếc mắt ra hiệu cho những đàn em sau lưng mình.

Trên mặt những đàn em đó đều nở nụ cười xấu xa, từ lúc Lâm Thanh Diện ra tay với tóc vàng vừa rồi, bọn họ đã muốn đánh Lâm Thanh Diện một trận rồi.

Nét mặt tóc vàng tràn đầy hung ác nhìn Lâm Thanh Diện, quát: “Mẹ nó, bọn tao nhiều anh em như vậy, cũng không tin không trừng trị được mày!”

Trịnh Tú Tú lập tức lộ vẻ lo lắng, nhìn về phía Lâm Thanh Diện, nói: “Lâm Thanh Diện, chúng ta…”

Lâm Thanh Diện thản nhiên nói: “Không có vấn đề gì, cô đứng ra sau quan sát là được rồi.”

Trịnh Tú Tú thấy Lâm Thanh Diện tự tin như vậy, đành phải đứng lùi về phía sau, không để Lâm Thanh Diện phải phân tâm nữa.

Lão Lang cười lạnh nhìn Lâm Thanh Diện, mặc dù lúc ấy Lâm Thanh Diện đá một phát làm cho tên Tóc Vàng ngã rạp xuống đất cũng khiến hắn ta hơi bất ngờ, nhưng trong sân này có mười mấy anh em của hắn ta, hắn ta không tin nhiều người như vậy còn không làm gì được một mình Lâm Thanh Diện.

Tóc Vàng là người đầu tiên lao về phía Lâm Thanh Diện, cũng có ý định đạp Lâm Thanh Diện một phát, nhưng chân của Tóc Vàng vừa nâng lên, chân Lâm Thanh Diện đã chạm đến bụng của gã ta.

Tóc Vàng còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã lại ngã xuống mặt đất nữa rồi.

Người đằng sau thấy tóc vàng lại bị đạp ngã, vội vàng lao về phía Lâm Thanh Diện, muốn đè anh lại.

“Mẹ nó, nhất định phải bắt hắn cho tao, nếu hôm nay không đạp hắn hai phát, vậy tên ông đây đọc ngược!” Tóc vàng ngã trên mặt đất chịu đựng cơn đau từ ngực truyền đến, lên tiếng hô một câu.

Lâm Thanh Diện chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, sau đó bóng hình của anh nhanh chóng chuyển động.

Lâm Thanh Diện đã đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong, cho dù là tốc độ hay sức mạnh, đều đã vượt qua tưởng tượng của người bình thường.

Bây giờ anh đánh với những người này, cũng chỉ là đang đùa giỡn mà thôi, nếu như anh muốn, hoàn toàn có thể đánh một chưởng qua, ảnh hưởng sức mạnh của Huyền Kình cũng có thể dễ dàng đánh ngã bọn họ.

Bóng dáng Lâm Thanh Diện tựa như trong cùng một thời gian xuất hiện tại mấy nơi khác nhau, Lão Lang ở phía xa quan sát cuộc chiến chỉ cảm thấy Lâm Thanh Diện giống như tạo ra mấy cái phân thân, chỉ trong một nháy mắt, vậy mà đám đàn em của hắn ta đều ngã xuống mặt đất.

Lão Lang lập tức trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng này, tròng mắt cũng suýt nữa rớt ra ngoài.

Tóc vàng trên mặt đất cũng vô cùng hoảng sợ nhìn Lâm Thanh Diện, lẩm bẩm: “Vừa rồi hắn dùng ảnh phân thân sao? Vì sao tôi nhìn thấy có mấy hắn xuất hiện cùng một lúc?”

Thật ra đó chỉ là tốc độ của Lâm Thanh Diện nhanh đến cực hạn, ở trong mắt người bình thường, giống như xảy ra trong cùng một thời gian vậy.

Trịnh Tú Tú cũng không thể tin nổi nhìn cảnh tượng này, cảm giác Lâm Thanh Diện tựa như một chiến thần từ trên trời xuống, căn bản không giống người phàm.

Dù sao người phàm vốn không thể nào có bản lĩnh đánh đấm giống như trên tivi mới có kia.

Sau khi giải quyết đám đàn em của Lão Lang, Lâm Thanh Diện phủi tay rồi đi về phía Lão Lang.

Lúc này trong lòng Lão Lang đã tràn đầy khiếp sợ, hắn ta hoảng sợ nhìn Lâm Thanh Diện, mạnh mẽ nuốt nước bọt.

“Người… người anh em, chúng ta từ từ nói chuyện, đừng động một tí là dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.” Lão Lang lên tiếng.

Lâm Thanh Diện cười nói: “Không phải vừa rồi tôi từ từ nói chuyện với các anh rồi sao? Là chính các anh không muốn từ từ nói, vì vậy tôi mới chỉ có thể dùng nắm đấm để nói chuyện.”

Nói xong, Lâm Thanh Diện đến trước mặt Lão Lang.

Lão Lang theo bản năng muốn né tránh, nhưng trong mắt Lâm Thanh Diện thì tốc độ của hắn ta như rùa bò, hắn ta còn chưa cử động, Lâm Thanh Diện đã bắt lấy một cánh tay của hắn ta.

“Đây là trừng phạt dành cho anh khi không nghe lời khuyên bảo.”

Lâm Thanh Diện thản nhiên nói, sau đó bẻ gãy một ngón tay của Lão Lang.

Lão Lang lập tức hét lên thảm thiết, trong miệng toàn là lời cầu xin Lâm Thanh Diện tha thứ.

Lâm Thanh Diện mắt điếc tai ngơ, lại nắm một ngón tay khác của Lão Lang, hơi dùng sức, ngón tay kia cũng gãy rồi.

“Tôi, tôi biết sai rồi, người anh em, anh bỏ qua cho tôi đi.” Lúc này khuôn mặt Lão Lang đỏ bừng, trên trán túa ra mồ hôi lạnh, nhìn ra được đã phải chịu đau đớn rất lớn.

Lâm Thanh Diện bắt lấy ngón tay thứ ba của Lão Lang, hỏi: “Bây giờ tôi muốn anh chuyển tất cả nợ nần của cô gái này lên người Trương Vỹ, anh còn có ý kiến gì hay không?”

“Không có ý kiến, không có ý kiến, số tiền kia là Trương Vỹ vay, tôi đương nhiên là đến tìm anh ta đòi tiền rồi.” Lão Lang vội vàng trả lời.

“Vậy sau này anh có còn đi tìm cô gái này gây phiền phức nữa không?” Lâm Thanh Diện hỏi tiếp.

“Sẽ không, sẽ không, nếu sau này tôi còn gây sự với cô ta, vậy cứ để vợ tôi cắm cho tôi một trăm cái sừng đi!” Lão Lang đáp lại.

Nghe thấy Lão Lang nói như vậy, lúc này Lâm Thanh Diện mới thả ngón tay kia ra.

Vừa rồi khi Lâm Thanh Diện nắm lấy ngón tay của hắn ta, hắn ta sợ hãi vô cùng, cơ thể cũng không nhịn được run rẩy.

Trương Vỹ vẫn luôn ngã trên mặt đất vốn cho rằng người của Lão Lang có thể trừng trị Lâm Thanh Diện, như vậy anh ta còn có thể được nhờ, nhưng anh ta chẳng thể ngờ tới, Lâm Thanh Diện lại dễ dàng đánh bại người của Lão Lang như vậy.

Hơn nữa còn không chút do dự bẻ gãy ngón tay Lão Lang!

Bây giờ nhìn dáng vẻ của Lão Lang, khoản vay nặng lãi kia của Trịnh Tú Tú, đều phải rơi xuống đầu anh ta rồi.

Hơn nữa anh ta hiểu rất rõ Lão Lang là hạng người gì, nếu bị Lão Lang để mắt đến, nửa đời sau của anh ta cũng xong rồi!

“Bây giờ lập tức chuyển đổi những tài liệu cho vay của bọn họ, từ trên phương diện pháp luật, tôi cần xác định Trịnh Tú Tú không dùng một đồng của khoản vay kia, hiểu rõ chưa?” Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Lão Lang nói.

“Hiểu rõ, hiểu rõ, tôi đi làm luôn!” Lão Lang vội vàng trả lời.

Nhận lấy những tài liệu cho vay trong tay Trịnh Tú Tú, sau đó hủy bỏ thỏa thuận cho vay ngay trước mặt Lâm Thanh Diện, sau đó nữa lại làm một thỏa thuận mới, cho Trương Vỹ ký tên ấn dấu lên đó.

“Đã làm xong, sau này Trịnh Tú Tú không còn bất kỳ nợ nần gì, toàn bộ đều là Trương Vỹ phải trả, hơn nữa tôi cũng cam đoan, tuyệt đối sẽ không tìm Trịnh Tú Tú gây bất kỳ phiền phức gì.” Lão Lang nói.

Lúc này Lâm Thanh Diện mới gật đầu, thoáng nhìn Trịnh Tú Tú, lên tiếng: “Chúng ta đi thôi.”

Trịnh Tú Tú gật đầu, đi theo Lâm Thanh Diện ra bên ngoài.

Trương Vỹ mặt xám như tro tàn cũng muốn rời khỏi nơi này với bọn họ, nhưng lúc này Lão Lang giơ tay giữ anh ta lại, mắng: “Mẹ nó, bây giờ mày nợ bọn tao hơn hai tỷ tư đấy, không thể cứ đi như vậy chứ?”

Lâm Thanh Diện tạo ra ám ảnh vô cùng lớn trong lòng hắn ta, bây giờ hắn ta nhất định phải trút ra, tất nhiên Trương Vỹ là một bao cát rất tốt.

Đương nhiên Lâm Thanh Diện và Trịnh Tú Tú sẽ không quan tâm đến sống chết của Trương Vỹ, nếu anh ta bị đánh chết, không chừng Trịnh Tú Tú còn có thể vui vẻ hơn chút.

Trịnh Tú Tú đi cùng Lâm Thanh Diện về đến phòng trọ của mình, cả người cô ta đều như đang nằm mơ, cảm thấy hơi khó tin.

Món nợ đè ép cô ta lâu như vậy, cuối cùng hôm nay đã hoàn toàn không còn rồi.

Hai người đi đến cửa phòng, nhìn thấy một chiếc xe dừng ở chỗ này, Trịnh Tú Tú thoáng nhìn vào trong xe, phát hiện người ngồi bên trong, lại là hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio