Rể Quý Trời Cho

chương 1048: cho dù là thiên đường hay địa ngục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ Khách sạn Continental đi ra, Trịnh Tú Tú cảm thấy hơi mờ mịt.

Mọi chuyện xảy ra tối nay trong mắt cô cứ như một giấc mơ, cô không ngờ Lâm Thanh Diện lại bảo Tôn Chí Kiệt đánh cược cả công ty của nhà, Lý Tân Lan cũng phải gánh món nợ vài tỷ trên lưng, còn đáng sợ hơn tỷ của cô trước kia nhiều.

Mà Tôn Chí Kiệt còn có ý định bán Lý Tân Lan đi, nếu Lý Tân Lan khong trả tiền thì dù bản thân cô ta không muốn, e rằng lão Lang cũng sẽ ép cô ta trả.

Dù thế nào thì đời này của Tôn Chí Kiệt và Lý Tân Lan cũng kết thúc rồi.

Cho đến lúc này, cô mới nhận ra thủ đoạn của Lâm Thanh Diện đáng sợ đến mức nào, anh muốn tiêu diệt một người thì anh sẽ có rất nhiều cách, hơn nữa còn có thể khiến hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt ngoan ngoãn cắn câu.

Thở dài một hơi thật dài, không nghĩ những chuyện linh tinh này nữa, cô cảm thấy thư giãn hơn bao giờ hết.

Đi trên đường, Lâm Thanh Diện hỏi Trịnh Tú Tú: “Cô học đại học chuyên ngành gì?”

Trịnh Tú Tú sửng sốt trong giây lát, không biết vì sao Lâm Thanh Diện lại hỏi vấn đề này: “Tôi học quản lý khách sạn nhưng sau khi tốt nghiệp thì lại không làm về ngành này.”

Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: “Vậy thì tốt, ngày mai cô tới khách sạn InterContinental một chuyến đi, tôi bảo bọn họ sắp xếp công việc cho cô, như vậy sau này cô sẽ có chỗ đứng ở đây.”

Trịnh Tú Tú lập tức mở to mắt, không thể tin được nhìn Lâm Thanh Diện, hoàn toàn không ngờ Lâm Thanh Diện hỏi chuyên ngành của cô là để tìm việc cho cô.

Quan trọng nhất là, Lâm Thanh Diện bảo cô tới khách sạn InterContinental làm việc!

Đó là khách sạn nổi tiếng nhất Thành phố Y!

Nghe nói chỉ nhân viên vệ sinh ở đó thôi, lương một tháng đã gấp mấy lần công việc trước đây của cô rồi.

Giọng điệu Lâm Thanh Diện khi nói điều này giống như khách sạn InterContinental là của anh vậy, anh có thể sắp xếp công việc ở đó chỉ bằng một câu nói.

Nhưng sau khi được thấy thủ đoạn của Lâm Thanh Diện, bây giờ cho dù anh nói khách sạn InterContinental là của anh thì Trịnh Tú Tú cũng không nghi ngờ.

“Vậy, vậy sao được, khách sạn InterContinental là khách sạn tốt nhất Thành phố Y, tôi làm gì có tư cách làm việc ở đó.” Trịnh Tú Tú vội nói.

Lâm Thanh Diện mỉm cười: “Cô là bạn thân của Bích Hoài, chỉ điều này thôi cũng là đủ rồi.”

Trịnh Tú Tú đột nhiên không biết phải phản bác thế nào, cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể vào khách sạn hàng đầu để làm việc chỉ vì là bạn thân của Hứa Bích Hoài.

“Chuyện này cứ quyết định vậy đi, ngày mai cô tới khách sạn InterContinental sớm một chút, hành trình của chúng tôi cũng coi như kết thúc ở đây, có lẽ ngày mai phải đi rồi.” Lâm Thanh Diện nói.

Lần này Trịnh Tú Tú không nói gì, chỉ gật đầu với Lâm Thanh Diện.

Đồng thời cô cũng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm việc chăm chỉ, sau này báo đáp hai vợ chồng Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.

Sau khi dặn dò Trịnh Tú Tú xong, Lâm Thanh Diện bắt taxi về khách sạn InterContinental.

Sau khi về, anh kể lại những chuyện xảy ra tối nay cho Hứa Bích Hoài nghe.

Sau khi Hứa Bích Hoài nghe thấy kết cục của Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm, hai người này hại Trịnh Tú Tú thành ra như thế, kết cục này đã coi như hời cho họ rồi.

Hứa Bích Hoài không có ý kiến gì về việc Lâm Thanh Diện định sắp xếp Trịnh Tú Tú đến làm việc tại khách sạn InterContinental, dù sao Trịnh Tú Tú cũng là bạn học thân nhất của cô, nếu cuộc đời Trịnh Tú Tú không có thất bại này thì có lẽ cô sẽ không giúp cô ấy, dù sao mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.

Nhưng bây giờ Trịnh Tú Tú đang sa sút tinh thần như thế, cuộc đời cô ấy đã bị Lý Tân Lan phá hỏng, đương nhiên cô muốn giúp Trịnh Tú Tú có một cuộc sống bình thường.

Sau đó hai người bàn bạc chuyện về nhà, Hứa Bích Hoài cũng cảm thấy lần này mình ra ngoài đã lâu nên quyết định ngày mai sẽ về.

Sáng sớm hôm sau, Trịnh Tú Tú đến trước cửa khách sạn InterContinental, Lâm Thanh Diện cho người đón cô ấy vào rồi nhờ quản lý giúp đỡ.

Đương nhiên quản lý không dám làm trái ý anh, người này được Lâm Thanh Diện đề cử, anh ta cũng không dám giao cho chức vụ quá thấp, thậm chí còn muốn để Trịnh Tú Tú làm phí giám đốc.

Trịnh Tú Tú nghe quản lý nói định cho mình làm phó giám đốc thì giật nảy mình, cô lập tức từ chối, cô biết bản thân mình ở đâu, vị trí phó giám đốc với cô mà nói thật sự là quá cao.

Thấy Trịnh Tú Tú từ chối, quản lý không còn cách nào khác bèn sắp xếp cho cô một vị trí công việc tương đối nhẹ nhàng mà lương vẫn cao, muốn cho cô cơ hội thăng chức sau này.

Giải quyết xong chuyện của Trịnh Tú Tú, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng thu dọn đồ đạc rồi ra sân bay.

Trịnh Tú Tú đi cùng họ suốt chặn đường, trên đường đi nói rất nhiều lời thật lòng xuất phát từ nội tâm, cuối cùng cô ấy còn bật khóc.

Hứa Bích Hoài biết mọi sự bất bình, uất ức trong lòng cô ấy đã được giải toả nên an ủi cô ấy một chút.

Cuối cùng, gia đình ba người lên máy bay trong ánh mắt biết ơn của Trịnh Tú Tú và rời khỏi Thành phố Y.

Sau khi về Kinh Đô, Lâm Thanh Diện cũng hiểu đã đến lúc mình đi tìm sư phụ rồi.

Anh nói chuyện này với Hứa Bích Hoài, cô không phản đối, chỉ là muốn anh ở lại với hai mẹ con lâu hơn.

Đương nhiên Lâm Thanh Diện không thể từ chối yêu cầu của cô, sau khi về Kinh Đô, anh ở nhà thêm một tuần.

Trong một tuần này, anh không làm chuyện gì khác chỉ ở bên hai mẹ con Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc.

Buổi tối trước khi đi, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cùng nhau xem phim Titanic.

Sau khi xem xong, Hứa Bích Hoài đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô nhìn Lâm Thanh Diện rồi hỏi: “Con người không bao giờ biết được ngày mai và tai hoạ, cái nào sẽ đến trước. Lâm Thanh Diện, anh nói xem có khi nào một ngày nào đó anh đi rồi, em không đợi được anh về nữa không?”

Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài đột nhiên có cảm xúc này thì sờ trán cô: “Tai hoạ chỉ là số ít, trên đời hầu hết mọi người đều bình an sống hết cuộc đời của mình, anh sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Vậy nếu sau khi anh về không còn gặp lại em nữa thì sao?” Hứa Bích Hoài lại hỏi.

“Như vậy thì dù em đi đâu anh cũng theo em tới đó, cho dù là thiên đường hay địa ngục.” Lâm Thanh Diện nghiêm túc nói.

Hứa Bích Hoài lập tức đánh vào ngực Lâm Thanh Diện: “Em không cho phép, nếu một ngày nào đó em thật sự ra đi, anh cũng không được đi theo em, anh còn phải chăm sóc Nặc Nặc.”

Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, chuyển chủ đề: “Yên tâm, anh sẽ không để mẹ con em xảy ra chuyện gì đâu.”

Sau khi thu xếp xong chuyện nhà họ Lâm, Lâm Thanh Diện bắt tay vào hành trình đi tìm sư phụ, trước khi đi anh hỏi hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân có muốn đi cùng anh hay không, hai người nói nhiệm vụ của họ là bảo vệ hai mẹ con Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc, mà sư phụ đã dạy hết những thứ có thể dạy cho họ rồi nên có đi tìm hay không cũng vậy.

Lâm Thanh Diện cũng không ép buộc, một mình rời khỏi nhà họ Lâm.

Kiếp nạn mà sư phụ nói đến giờ Lâm Thanh Diện vẫn chưa biết là gì, cho nên anh không biết lần này mình đi là lành hay dữ.

“Hy vọng mọi chuyện có thể gặp dữ hoá lành.” Lâm Thanh Diện lẩm bẩm tự nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio