Rể Quý Trời Cho

chương 1057: để nó làm đại sư huynh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Chỉ nghe Vương Kiếm nói vậy liền tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Tuy rằng Bạch Chỉ biết Vương Kiếm để ý mình nhưng anh ta chưa từng biểu lộ ra mặt, cũng chưa bao giờ đề cập qua phương diện này.

Đây là lần đầu tiên chính tai cô nghe Vương Kiếm nói ra những lời như vậy.

"Vương Kiếm sư huynh, đêm qua Lâm Thanh Diện thật sự chỉ ở lại trong phòng tôi một đêm mà thôi, là con nhỏ Tiểu Nhu này nói lung tung đó." Bạch Chỉ giải thích: "Hơn nữa, chuyện đó và Vương Kiếm Sư huynh không có liên quan gì hết, hà cớ gì phải nói những lời nghiêm trọng như vậy?"

Tuy rằng Bạch Chỉ cũng rất kính trọng Vương Kiếm, cảm thấy anh ta là một trong những đồ đệ lợi hại nhất của sư phụ nhưng cô ta không hề cảm nắng anh ta.

Trước kia Vương Kiếm chưa từng nói rõ ràng chuyện này, nếu lần này đã nói ra, thì cô cũng sẽ nhân cơ hội này mà từ chối anh ta để sau này không còn xảy ra chuyện hiểu lầm không cần thiết nữa.

Mọi người nghe Bạch Chỉ nói xong liền cảm thấy đây là tình huống nhạy cảm nên đều im thin thít, không dám nói chuyện nữa.

Liền ngay cả kẻ đầu sỏ gây chuyện là Giang Tiểu Nhu tựa hồ cũng ý thức được lời nói vô ý vô tứ của mình hình như đã gây ra những rắc rối không ngờ đến.

Vương Kiếm nghe Bạch Chỉ nói xong thì cũng thầm hiểu được thái độ của Bạch Chỉ đối với mình, trong lúc nhất thời có chút không khống chế được cảm xúc, tuy nhiên một người có thể đạt tới Hóa Cảnh trung kỳ như anh ta thì chắc chắn là có khả năng tự chủ hơn người cho nên cuối cùng vẫn cố nén cảm xúc xuống.

"Ha ha, nếu sư muội nói như vậy thì tôi đúng thật là đã chõ mũi vào chuyện của người khác rồi, có điều tôi vẫn phải nhắc nhở sư muội một câu, tiềm lực lớn không có nghĩa là là có thể trưởng thành, trong lịch sử cũng có không ít những thiên tài chết yểu.”

Vương Kiếm nói xong, quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, những lời này của anh ta hiển nhiên là nhằm vào Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện tương đối bất đắc dĩ, anh không hề muốn mọi chuyện biến thành như vậy.

Chỉ sợ lúc này Vương Kiếm sư huynh đang có dã tâm muốn giết quách anh ta cho rồi.

"Lâm Thanh Diện sư đệ, một khi sư phụ đã khen ngợi cậu như vậy, chắc thực lực của cậu cũng đã đạt tới đỉnh cao rồi, không biết cậu có dám luận bàn cùng tôi một phen để tôi được lĩnh giáo một chút sự lợi hại của thiên kiêu chi tử như cậu không.”

Vương Kiếm nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện bằng ánh nhìn sắc bén, giống như đang đàn áp Lâm Thanh Diện.

Là đại sư huynh, hiển nhiên ngạo khí của Vương Kiếm không cần phải bàn tới rồi, những lời Bạch Chỉ vừa nói chẳng khác nào trực tiếp từ chối anh ta trước mặt nhiều sư huynh đệ nên anh ta khó chịu trong lòng là chuyện dĩ nhiên.

Cũng vì vậy mà anh ta sinh ra địch ý vô hạn đối với nguồn cơn của chuyện này là Lâm Thanh Diện.

Hơn nữa sư phụ lúc nào cũng khen Lâm Thanh Diện, cho nên Vương Kiếm cảm thấy mình cần phải khiến cho Lâm Thanh Diện ý thức rốt cuộc ai mới là đại sư huynh, nếu không sau này Lâm Thanh Diện sẽ cưỡi lên đầu lên cổ anh ta.

Lâm Thanh Diện nghe Vương Kiếm nói vậy thì bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Sư huynh, thực chất không cần phải như vậy đâu, tôi thấy hay là thôi đi.”

Anh nghĩ mình đã tới ngưỡng Hóa Cảnh đỉnh phong rồi, nếu luận bàn cùng Vương Kiếm, đến lúc đó Vương Kiếm bị thua thảm thì anh ta lại càng mất mặt trước tất cả mọi người.

Vương Kiếm nghe Lâm Thanh Diện nói thế liền cho rằng Lâm Thanh Diện sợ, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười khẩy, nói: "Chẳng qua chỉ là luận bàn, tôi sẽ không hạ sát chiêu đâu nên cậu cũng không cần sợ hãi.”

Mọi người chung quanh cũng đều cảm thấy Lâm Thanh Diện sợ thực lực của Vương Kiếm cho nên mới từ chối.

"Không ngờ Lâm Thanh Diện lại thông minh như vậy, biết chính mình đánh không lại Vương Kiếm Sư huynh, cho nên từ chối thẳng, có điều sợ là Vương Kiếm sư huynh sẽ không dễ dàng buông tha anh ta đâu.”

"Vương Kiếm Sư huynh cũng thê thảm quá mà, vốn dĩ anh ta là đệ tử có thực lực mạnh nhất của sư phụ, kết quả lại là sư phụ toàn khen Lâm Thanh Diện, sợ rằng đổi lại là người khác thì cũng chẳng thấy dễ chịu đâu, hiện tại Bạch Chỉ sư muội lại vì Lâm Thanh Diện mà từ chối Vương Kiếm sư huynh, Vương Kiếm sư huynh không đuổi tận giết tuyệt Lâm Thanh Diện mới là lạ."

Lâm Thanh Diện thấy Vương Kiếm khăng khăng muốn luận bàn với mình thì nhíu mày ngẫm nghĩ hay là trực tiếp nói cho anh ta biết thực lực của mình để anh ta bỏ đi ý niệm ấy trong đầu.

Tuy nhiên, từ sau lưng lại có tiếng của sư phụ vang lên.

"Không ngờ mọi người đều đang ở đây, vừa hay ta cũng muốn thông báo một chuyện, mọi người đã có mặt lại càng tiện.”

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn Lục Diên Thọ, Vương Kiếm ghìm lại cơn tức giận của mình rồi cung kính hành lễ với sư phụ.

Lục Diên Thọ nhìn lướt qua mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Lâm Thanh Diện một lát rồi mới nói: "Kỳ thật ta muốn nói với các người rằng từ hôm nay trở đi, Lâm Thanh Diện sẽ là đại sư huynh của các người, về sau không có ta ở đây thì các người phải nghe lời Lâm Thanh Diện, lời của nó cũng chính là lời của ta, nghe rõ chưa?”

Lục Diên Thọ vừa nói xong, tất cả mọi người đều há hốc mồm, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Vương Kiếm là người đầu tiên phản ứng lại, sư phụ thường xuyên khen Lâm Thanh Diện thì cũng thôi đi nhưng bây giờ lại muốn để Lâm Thanh Diện làm đại sư huynh của bọn họ, anh ta thực sự không thể chấp nhận được chuyện này.

"Sư phụ, Lâm Thanh Diện nhập môn trễ hơn tất cả chúng ta, để hắn làm đại sư huynh của ta có phải là không được ổn không?”

"Đúng vậy sư phụ, Vương Kiếm sư huynh mới là đại sư huynh của tất cả chúng ta, Lâm Thanh Diện tuy rằng thiên phú trác tuyệt, nhưng vẫn chưa đủ tư cách làm đại sư huynh.”

"Sư phụ, Lâm Thanh Diện chẳng qua mới lên đảo được một ngày mà người đã cho hắn làm đại sư huynh, có phải là quá vội vàng rồi không?”

Lâm Thanh Diện cũng không ngờ sự phụ lại làm ra chuyện bất ngờ như vậy, ông ta làm như vậy quả thật đã đào sâu thêm mâu thuẫn giữa anh và Vương Kiếm, lần này sợ là khó mà hòa giải được với Vương Kiếm.

Tuyên nhiên lúc này anh nhớ lại những lời Lục Diên Thọ đã nói với mình đêm qua, muốn dùng anh để rèn giũa Vương Kiếm, nên anh cũng hiểu được vì sao sư phụ phải làm như vậy.

Sư phụ đây là muốn anh chèn ép Vương Kiếm, nếu không làm như vậy thì với tâm tính của Vương Kiếm, sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện xui xẻo.

Lục Diên Thọ lập tức tươi cười nói: "Ta biết có thể trong lòng các người sẽ không phục, ta cũng biết Lâm Thanh Diện muốn làm đại sư huynh thì đúng thật là còn chưa đủ tuổi.

"Nhưng người tập võ có quy củ của người tập võ, nếu các ngươi không phục việc Lâm Thanh Diện làm đại sư huynh thì hãy đấu với nó một trận, nếu ai đánh thắng thì người đó chính là đại sư huynh, như vậy các người còn ý kiến gì nữa không?”

Mọi người nghe Lục Diên Thọ nói vậy, hai mắt liền sáng rỡ, và như một cách ngẫu nhiên tất cả đều nhìn về phía Vương Kiếm.

Hiện tại Vương Kiếm đang muốn khiêu chiến Lâm Thanh Diện, nếu sư phụ đã cho phép thì hiển nhiên anh ta sẽ không khách khí với Lâm Thanh Diện nữa.

Anh ta trực tiếp quay lại nhìn Lâm Thanh Diện nói: "Lâm Thanh Diện sư đệ, vị trí đại sư huỳnh này có lẽ cậu ngồi không quen đâu, tôi thấy cậu nên trả lại cho tôi thì tốt hơn.”

"Nếu sư phụ đã nói đến quy củ thì hẳn là cậu không thể từ chối so chiêu với tôi được đúng không?”

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ thở dài, biết hôm nay nếu không đánh cùng Vương Kiếm thì chuyện này sẽ dây dưa mãi.

Tuy nhiên với Lâm Thanh Diện mà nói thì đây cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, nếu Vương Kiếm muốn tự làm mình mất hết thể diện thì anh cũng đành phải thuận theo ý người mà thôi.

Anh liếc nhìn Vương Kiếm một cái rồi thản nhiên nói: "Được, tôi đánh với anh."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio