Sau khi Lý Xà nghe Lâm Thanh Diện là người của Chúng Thần Điện thì ánh mắt ngưng tụ, người lùi về sau hai bước.
Nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường, trên mặt hắn là nụ cười giễu cợt.
“Tôi còn tưởng ai, không ngờ là người của Chúng Thần Điện, chỉ là lẽ nào anh không thấy một mình anh chạy tới đây muốn bắt tôi là quá ngây thơ rồi sao?” Lý Xà cười khẩy.
Mặc dù vừa nãy Lý Xà đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm Thanh Diện xử lý hơn mười tên thuộc hạ của mình bằng một đấm, nhưng lúc đó Lâm Thanh Diện vẫn chưa phóng ra Huyền Kình, anh chỉ đơn thuần dựa vào kình phong khiến hơn mười người đó bị ngã mà thôi.
Cho nên Lý Xà biết Lâm Thanh Diện không phải người bình thường, nhưng cũng chỉ coi anh là cao thủ Tông sư cảnh mà thôi.
Bây giờ Lâm Thanh Diện nói anh là người của Chúng Thần Điện, trong lòng hắn lại càng tin tưởng điều này hơn.
Lâm Thanh Diện còn trẻ như vậy, cũng chỉ có Chúng Thần Điện mới bồi dưỡng được ra nhân tài như này.
Lâm Thanh Diện nghe Lý Xà nói vậy thì nở nụ cười trêu chọc: “Thế nào, lẽ nào một mình tôi tới bắt cậu còn chưa đủ à?”
Lý Xà bật cười: “Chỉ dựa vào năng lực của một mình anh, muốn bắt tôi á, chờ thêm hai mươi năm nữa đi!”
“Tôi nể tình anh là người của Chúng Thần Điện, hôm nay tha cho anh một mạng, cút ngay bây giờ thì tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng nếu anh vẫn không biết tốt xấu thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Lâm Thanh Diện không định nói nhảm với Lý Xà, anh vốn là tới trừ hại cho nhân dân, lại phát hiện anh Xà chính là Lý Xà mà Chúng Thần Điện đang truy bắt, cũng có thể coi là một niềm vui bất ngờ, cho nên dù thế nào hôm nay Lý Xà cũng không thể thoát khỏi tay anh.
“Thế sao? Tôi muốn xem xem anh lấy dũng khí ở đâu mà nói những lời này.”
Nói xong Lâm Thanh Diện chậm rãi ngưng tụ Huyền Kình thành một con dao dài.
Lý Xà nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ không tin.
“Anh… thực lực của anh đã đạt tới Hoá cảnh rồi sao?” Lý Xà nhất thời không kìm được mà ngạc nhiên kêu lên.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Không chỉ là Hoá cảnh thôi đâu, thật ra thực lực của tôi đã đạt tới Hóa cảnh đỉnh phong rồi, anh tin không?”
Vẻ mặt Lý Xà trầm xuống rồi khịt mũi hừ lạnh: “Anh đừng có lừa tôi, lẽ nào Hóa cảnh đỉnh phong là cảnh giới anh muốn đạt là đạt được sao? Ông đây cố gắng bao nhiêu năm vẫn chỉ là Hoá cảnh sơ kỳ, cho dù anh có tài giỏi đến mấy cũng không thể đạt được Hóa cảnh đỉnh phong ở độ tuổi này!”
Nói xong trong tay hắn đã xuất hiện một cây roi, không nói hai lời phất về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cầm con dao trong tay chém về phía trước, một tia sáng hiện ra, chém vào roi dài của Lý Xà.
Uy lực của sợi roi dài của hắn chỉ ở Hoá cảnh sơ kỳ, còn Lâm Thanh Diện đã ở Hóa cảnh đỉnh phong, cho dù không dùng toàn lực thì Lý Xà cũng không chống lại được.
Trong phút chốc, cây roi dài của Lý Xà đã bị dao dài của Lâm Thanh Diện chém thành hai mảnh, sau đó hoá thành các đốm nhỏ ngôi sao rồi tan biến trong không trung.
Lý Xà kinh hãi, không ngờ thực lực của Lâm Thanh Diện lại mạnh như vậy, chém đứt được vũ khí mà hắn biến hoá ra.
Lúc này trong lòng hắn đã tin những lời Lâm Thanh Diện nói, dù sao nếu không phải thực lực Hóa cảnh đỉnh phong thì sao có thể một chiêu chém đứt vũ khí của hắn được?
Lý Xà nhận thấy tính nghiêm trọng của sự việc, dứt khoát xoay người bỏ chạy.
Trong lòng hắn biết rõ nếu tiếp tục đánh với Lâm Thanh Diện thì hắn sẽ không có cơ hội chiến thắng.
Lâm Thanh Diện thấy thế thì lập tức đuổi theo, gần như là trong nháy mắt anh đã xuất hiện phía sau Lý Xà.
“Anh thấy có thể thoát khỏi tay tôi được không?” Lâm Thanh Diện cười hỏi.
Lý Xà thầm mắng một tiếng sau đó đánh ra một quyền từ phía sau Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện thuận thế hoả giải sức mạnh hắn, còn nhân cơ hội túm lấy cổ tay hắn.
Sau đó sức mạnh trên tay Lâm Thanh Diện bùng nổ, ném Lý Xà về một phía.
Người Lý Xà bị ném độ trên không trung, sau đó ngã xuống đất, mặt đất nứt ra một cái hố.
Lâm Thanh Diện nhấc chân đạp vào lưng Lý Xà một cước thật mạnh.
Lý Xà hộc máu, hiển nhiên đã bị thương.
Lâm Thanh Diện đưa tay bấm vào mấy huyệt trên người Lý Xà, sau đó phóng Huyền Kình vào những huyệt đó của Lý Xà.
Lý Xà lập tức la hét thảm thương, cả người không ngừng run rẩy.
Mấy chiêu này của Lâm Thanh Diện đã hoàn toàn tước sạch sức mạnh trên người Lý Xà, bây giờ hắn đã trở thành một phế nhân.
Lý Xà có ác tâm tàn sát thôn làng, sau khi hắn tới thôn này đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu nên đương nhiên Lâm Thanh Diện sẽ không khách sáo với hắn.
Anh túm tóc Lý Xà, nhấc hắn lên rồi hỏi: “Bây giờ đã tin thực lực của tôi đã đạt tới Hóa cảnh đỉnh phong chưa?”
Ánh mắt Lý Xà nhìn Lâm Thanh Diện đầy vẻ kinh hãi, giọng hắn run run: “Tin… tin, sức mạnh của tôi đã bị anh phế hết rồi, xin anh hãy tha cho tôi.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: “Năm đó khi anh giết sạch toàn bộ thôn làng có từng định tha cho họ không?”
Lý Xà nghe Lâm Thanh Diện nói thế thì biết chắc rằng hôm nay Lâm Thanh Diện sẽ không tha cho mình, sự kiêng kỵ ban đầu cũng từ từ trở nên điên cuồng.
“Bọn họ chỉ là một lũ kiến mà thôi, tôi giẫm chết một lũ kiến thì có gì sai?”
Sắc mặt Lâm Thanh Diện trầm xuống, sau đó nói: “Mục đích anh tới thôn này là gì?”
“Đương nhiên là để cầu sức mạnh cao hơn, trong núi này có một cao nhân, tôi muốn bái sư.” Lý Xà biết hôm nay mình đã không còn đường sống nữa nên cũng chẳng cần phải giấu giếm.
“Anh bái sư thì bái sư, sao phải tập hợp người lại gây phiền phức cho người trong thôn? Thực lực của anh đã tới Hoá cảnh sơ kỳ, lẽ nào không cảm thấy làm vậy rất hạ thấp bản thân sao?” Lâm Thanh Diện hỏi tiếp.
Lý Xà cười lớn: “Có gì mà hạ thấp bản thân, có người thích cơm ngon áo đẹp, được vạn người ngưỡng mộ, tôi thì thích vào thôn làng chơi đùa vận mệnh đám dân làng như lũ kiến, lẽ nào anh không thấy làm vậy rất thú vị à?”
“Mỗi lần nhìn những cô gái tân trong làng bị tôi chơi chán xong ném cho lũ lưu manh, trong lòng tôi rất vui vẻ.”
“Tôi là kẻ mạnh, đối xử với kẻ yếu như vậy thì có gì sai?”
Lâm Thanh Diện nghe những lời này của Lý Xà, trong lòng cảm thấy ghê tởm, tâm lý hắn đã méo mó, làm những chuyện như vậy mà còn cảm thấy mình không sai.
Nếu giữ loại người này lại trên đời sẽ chỉ trở thành tai hoạ.
“Có thể anh đã có hiểu lầm về bản thân rồi, nếu anh thật sự là kẻ mạnh thì hôm nay sẽ không bị tôi ấn dưới đất, anh sai ở chỗ quá coi trọng bản thân.”
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói với Lý Xà câu này xong thì lập tức dùng sức bẻ gãy cổ hắn ta.