Rể Quý Trời Cho

chương 1099: bóng đen

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên trung tâm hòn đảo.

Lâm Thanh Diện đến căn phòng dưới lòng đất trong căn biệt thự của Lâm Trung Thiên.

Anh làm theo lời Lâm Trung Thiên nói, đến một góc vô cùng bí ẩn trong căn phòng dưới tầng hầm, sau đó tìm thấy một cái nút, ấn vào đó, bức tường trước mặt anh đột nhiên chậm rãi chuyển động.

Ngay sau đó, Lâm Thanh Diện nhìn thấy một cánh cửa an toàn được mã hóa như cánh cửa của ngân hàng xuất hiện trước mặt anh.

Trên cánh cửa, có một thiết bị mã hóa vô cùng phức tạp, cho dù tên trộm đẳng cấp nhất thế giới có đến đây, e là cũng không thể nào mở được cánh cửa này.

Cánh cửa này là do Lâm Trung Thiên đã cố ý tìm người dựng lên để tránh kẻ khác thâm nhập xuống dưới lòng đất, muốn mở cánh cửa này ra, buộc phải có mật mã chính xác, nếu không cho có nổ bom cũng không thể nào nổ được cánh cửa này.

Trước khi đến đây, đương nhiên Lâm Thanh Diện đã nói mật mã để mở cánh cửa này cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện đi đến trước cánh cửa, làm theo lời Lâm Trung Thiên nói, bắt đầu nhập mật mã thử mở cánh cửa mã hóa từng chút một.

Qua khoảng nửa tiếng, Lâm Thanh Diện nghe thấy cánh cửa truyền đến một tiếng “ting”, lúc này mới biết anh đã mở được cánh cửa ra rồi.

“Đây chắc chắn là cái cửa khó mở nhất mình từng gặp, xem ra không để người khác có thể dễ dàng vào đây, ba đã tốn không ít công sức.” Lâm Thanh Diện lẩm bẩm.

Sau đó anh bước vào trong.

Bên trong là một đường hầm dài, đoạn đường đầu là Lâm Trung Thiên sai người đào ra, vì vậy nơi này không có nguy hiểm gì cả, đi vào trong khoảng hơn một phút nữa, Lâm Thanh Diện mới dần dần cảm nhận được tình hình xung quanh đã có chút thay đổi.

Nơi này không được tu sửa ngăn nắp giống như đoạn đường ban đầu nữa, mà đã trở nên lồi lõm, không bằng phẳng, cách đó không xa, Lâm Thanh Diện có thể nhìn thấy xương người rải rác dưới đất, xem ra là những người năm đó Lâm Trung Thiên sai đến đây đào hang.

Càng đi vào trong, Lâm Thanh Diện nhìn thấy càng nhiều xương cốt, năm đó lúc Lâm Trung Thiên đào con đường hầm này đã tìm rất nhiều người, lúc đó bọn họ không hề biết đến sự tồn tại của sát khí phía dưới, vì vậy lúc phản ứng lại, một nửa đám người đó đã bị sát khí xâm nhập rồi.

Lúc những người này cảm nhận được sự nguy hiểm đã bắt đầu điên cuồng chạy ra phía ngoài, nhưng cuối cùng không thể chạy thoát khỏi sự xâm nhập của sát khí, từng người một biến thành kẻ điên, bắt đầu tàn sát lẫn nhau, cuối cùng tạo thành cảnh tượng mà Lâm Thanh Diện đang thấy.

Tiến lên phía trước chưa bao lâu, Lâm Thanh Diện cũng bắt đầu cảm nhận được sự tồn tại của sát khí xung quanh người mình, nhưng vì tác dụng của miếng ngọc bội, luồng sát khí đó đều tránh khỏi Lâm Thanh Diện, dường như bốn phía xung quanh anh hình thành một rào cản vô hình, ngăn cản luồng sát khí đó xâm nhập cơ thể anh.

Rất nhanh, Lâm Thanh Diện đã đi đến nơi giao nhau giữa cái hang mà Lâm Trung Thiên sai đám người kia đào và con đường hầm.

Anh đi thẳng vào phía trong đường hầm kia, có một cảm giác nặng nề ập vào người anh, dường như con đường hầm này đã tồn tại trên thế giới này hàng nghìn năm vậy.

Con đường hầm này không tính là rộng, chỉ có thể chứa được tầm bốn năm người đi lại, một mình Lâm Thanh Diện đi vào trong, vẫn xem như là khá thoải mái.

Nhưng cho dù có nhìn thế nào, con đường hầm này cũng giống như là con người tạo ra, chứ không giống với bí cảnh thiên nhiên mà Trần Vô Cực miêu tả.

Chẳng lẽ nơi này không phải bí cảnh gì cả?

Sự nghi hoặc này xuất hiện trong đầu Lâm Thanh Diện, bây giờ anh đã đến đường hầm này rồi, muốn làm rõ con đường này sẽ dẫn đến nơi nào, thì chỉ còn cách đi đến tận cùng.

Men theo con đường đi về phía trước, Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được anh cách mặt đất càng lúc càng xa, hơn nữa sát khí trong con đường hầm cũng càng lúc càng dày đặc, sát khí lúc trước đó anh còn có thể dựa vào sức mạnh của mình để chống cự, nhưng đi xuống sâu, sát khí dày đặc đến một mức độ nhất định, cho dù Lâm Thanh Diện đã đạt đến trình độ Hóa cảnh đỉnh phong e là cũng không chống cự nổi sự xâm nhập của luồng sát khí này.

Hơn nữa, đây còn là suy đoán của Lâm Thanh Diện sau khi tu luyện Huyền Kình, nếu là người bình thường luyện đến trình độ Hóa cảnh đỉnh phong vào đây, e là chỉ mới hô hấp một lúc đã bị sát khí xâm nhập mà chết rồi.

Lúc này Lâm Thanh Diện đột nhiên lo lắng nếu một tuần sau anh không thể nào ra khỏi đây, nhóm người Quý Trường Thanh phải làm thế nào để vào đây xác nhận tình huống của anh.

Theo mức độ dày đặc của luồng sát khí này, không có miếng ngọc bội mà Lâm Thanh Diện tìm được kia, cho dù có nhiều thủ đoạn như thế nào, e là cũng không thể tiến vào bên trong được.

Có điều lúc này anh đã không thể suy nghĩ đến những vấn đề này được nữa, điều anh có thể làm là tiếp tục tiến lên phía trước, làm rõ nơi này rốt cuộc là nơi như thế nào.

Khi đi xuống đến nơi cách mặt đất khoảng một kilomet, cuối cùng Lâm Thanh Diện cũng nhìn thấy một chút thay đổi xảy ra ở phía trước.

Anh thấy đường hầm phía trước đột nhiên trở nên rộng hơn, hơn nữa còn có thể nhìn thấy có ánh sáng lờ mờ, như ánh sáng được tỏa ra từ thứ như Dạ Minh Châu.

Lúc Lâm Thanh Diện sắp đến nơi tỏa ra ánh sáng, có một bóng đen đột nhiên lướt qua mặt anh.

Thần kinh của Lâm Thanh Diện lập tức thắt chặt lại, theo lí mà nói nơi như này không nên có người sống mới phải, sao có thể có bóng đen xuất hiện được?

Chẳng lẽ giống với mộ Tần Vương, người đã chết rất nhiều năm kia, vì sát khí xâm nhập, lại thêm chấp niệm trong lòng, cuối cùng hóa thành thứ như cương thi?

Lâm Thanh Diện lập tức trở nên căng thẳng, anh phóng ra thần niệm, muốn nhìn xem rốt cuộc là thứ gì, nhưng sát khí ở đây quá dày đặc, thần niệm của anh rất khó để thực hiện.

Vì vậy bây giờ anh chỉ có thể dựa vào ngũ cảm để phán đoán bóng đen vừa nãy rốt cuộc là thứ gì.

Anh tiếp tục đi về phía trước, có một con dao dài xuất hiện trên tay anh, tản ra ánh sáng lờ mờ, khiến cho con đường hầm trở nên sáng hơn một chút.

Rất nhanh, Lâm Thanh Diện đã đến một nơi rộng rãi, anh nhìn thấy phía trước là một nơi giống như đại sảnh, trên bốn bức tường xung quanh có rất nhiều đá dạ quang, ánh sáng nơi này đều được tản ra từ chỗ đá dạ quang đó.

Lâm Thanh Diện chú ý được, chỗ đá dạ quang này đều là cực phẩm trong cực phẩm, tùy tiện lấy một viên ra, e rằng đều sẽ bán được với giá hàng vài trăm tỉ, mà trên tường lại kín mít loại đá dạ quang này.

Chúng giống như những con mắt, sáng lấp lánh, nhìn chằm chàm Lâm Thanh Diện, khiến cả đại sảnh có một cảm giác u ám đáng sợ.

Lâm Thanh Diện đứng ở lối vào quan sát một lúc, sau đó định bước vào trong đại sảnh, xem xem nơi này có thể phát hiện được gì hay không.

Đúng lúc này, bóng đen kia lại xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Diện lần nữa, Lâm Thanh Diện không nói lời nào, cầm con dao trong tay chém về phía người kia.

Tiếng va chạm vang lên.

Người kia giơ tay ra giữ lấy dao của Lâm Thanh Diện, sau đó ông ta đã trực tiếp làm tan biến cây dao dài do sức mạnh hóa thành kia.

Cũng đúng lúc này, Lâm Thanh Diện nhìn rõ dáng vẻ của bóng đen này, không ngờ lại là một người trung niên ăn vận chỉnh tề, gương mặt nghiêm nghị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio