Rể Quý Trời Cho

chương 1111: truyền thừa kết thúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong đại điện màu vàng óng ánh.

Lâm Thanh Diện ngồi xếp bằng trong đại điện, xung quanh dường như có những ánh sáng màu vàng đang bay ra ngoài.

Hai người Vân Sơn và Tú Nương đều buồn chán ngán ngẩm canh giữ ở bên cạnh Lâm Thanh Diện.

Vân Sơn vẫn duy trì một tư thế không hề nhúc nhích, mà Tú Nương thì thỉnh thoảng quan sát người chủ nhân mới của mình, muốn xem xem anh có tỉnh lại hay không.

Hiện tại cô ta vô cùng tò mò đối với người chủ nhân mới của mình, mà hiện tại thực lực của Lâm Thanh Diện vẫn còn rất yếu, cô ta vẫn còn có cơ hội làm càng ở trước mặt của Lâm Thanh Diện, nếu không để sau này đến lúc thực lực của Lâm Thanh Diện mạnh hơn cô ta, cô ta đã không còn bất cứ cơ hội để đùa giỡn với chủ nhân của mình.

Mặc dù hai người bọn họ đều là con rối nhưng mà đều đã sinh ra ý thức của mình, cho nên mới có thể có suy nghĩ như vậy.

Bọn họ cũng sẽ cảm thấy buồn chán giống như người bình thường, cũng sẽ sướng vui giận buồn giống như người bình thường.

Sự khác nhau giữa bọn họ với những người bình thường cũng đơn giản chính là sự khác biệt về cấu tạo thân thể, vĩnh viễn sẽ không nãy sinh ra hành vi phản bội.

Mà lúc này kiếm Trảm Tiên đang bay lơ lửng bên cạnh của Lâm Thanh Diện đã trở nên hoàn toàn không còn chút tổn hại nào, không còn bất kỳ sự khiếm khuyết nào nữa.

Nó cứ nhẹ nhàng lơ lửng ở bên cạnh của Lâm Thanh Diện như thế, cho dù không có bất cứ động tác gì, trong toàn bộ đại sảnh, đều có thể cảm nhận được một cổ kiếm ý nồng đậm.

Kiếm Trảm Tiên đã hoàn toàn không có chút tổn hại nào, nó có một sức mạnh vô cùng to lớn.

Ngay cả hai người Vân Sơn và Tú Nương đứng ở một bên lúc này cũng có một tia kiêng kỵ đối với kiếm Trảm Tiên.

Tiên kiếm có linh hồn, làm một thanh kiếm đã tồn tại nhiều năm như vậy, đồng thời còn là linh kiếm đã giết chết vô số tiên thần, đã sớm sinh ra linh chí của mình.

Mặc dù là trình độ linh chí không cao, nhưng mà đã xa đến nỗi là thứ mà binh khí bình thường không thể so sánh được.

Đương nhiên, mặc dù kiếm Trảm Tiên có cường đại nhưng muốn phát huy năng lực của nó, cuối cùng vẫn phải xem xem chủ nhân sử dụng nó có năng lực lớn bao nhiêu.

Giống như thực lực hiện tại của Lâm Thanh Diện vẫn còn ở giai đoạn tương đối thấp, đương nhiên phần lớn uy lực của kiếm Trảm Tiên không có cách để phát huy.

Nó cũng chỉ có thể trợ giúp Lâm Thanh Diện nhận được ưu thế cực lớn trong các cao thủ cùng cấp bậc.

Không bao lâu sau, ở xung quanh Lâm Thanh Diện vẫn luôn im lặng ngồi xếp bằng dưới đất đột nhiên lại xuất hiện một luồng sức mạnh có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ngay sau đó một luồng khí đục thở ra từ trong miệng của anh, có thể nhìn thấy được ở trên đỉnh đầu của anh cũng xuất hiện từng luồng khói đen, giống như là tạp chất ở trong người đang thông qua loại phương thức này để đi ra khỏi cơ thể.

Ngay sau đó, loại biến hóa này dừng lại, ngay cả làn da của Lâm Thanh Diện đều trở nên trắng hơn rất nhiều, mặc dù dung mạo không có thay đổi gì, nhưng mà vẫn trắng hơn trước đó rất nhiều.

Đây là một số lợi ích đi kèm với việc chấp nhận sự truyền thừa của Thanh Phong.

Mặc dù thể chất của Lâm Thanh Diện trong quá khứ đã coi như là tốt vô cùng, nhưng mà vẫn có một ít tạp chất, lần này truyền thừa của Thanh Phong đã loại bỏ những tạp chất này ra khỏi cơ thể của Lâm Thanh Diện, đối với việc tu luyện sau này của anh mà nói đương nhiên chính là một chuyện tốt.

Trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện mở mắt ra, có hai ánh sáng từ đó bắn ra, ở bên trong toàn bộ đại điện xuất hiện sự rung chuyển khó nói thành lời.

Lâm Thanh Diện nở nụ cười đứng dậy từ dưới đất, trong một thời gian dài như vậy, cuối cùng anh cũng đã tiếp nhận hết truyền thừa do Thanh Phong để lại.

Khóe miệng của anh lộ ra một độ cong hài lòng, có những truyền thừa của Thanh Phong, anh căn bản cũng không lo mình không thể trở thành cường giả đứng đầu thế giới.

Hai người Vân Sơn và Tú Nương đều đã phát hiện Lâm Thanh Diện tỉnh lại, thế là đều đi đến trước mặt của Lâm Thanh Diện, hành lễ với anh: “Chủ nhân.”

Lâm Thanh Diện nở nụ cười nhìn hai người bọn họ, mở miệng nói: “Từ nay về sau hai người các người cứ đi theo tôi, các người đã có ý thức riêng của bản thân mình, ở trước mặt tôi cũng không cần quá câu nệ làm gì.”

“Vâng.” Hai người Tú Nương và Vân Sơn đồng thời lên tiếng đáp lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio