Trung tâm thương mại thành phố Bạch Sơn.
Lâm Thanh Diện dẫn Tú Nương và Vân Sơn hai người họ vào trung tâm thương mại, bên trong trưng bày đủ loại các mặt hàng khiến hai người họ hoa mắt, Tú Nương thỉnh thoảng thở dài, muốn khiêng hết tất cả những món đồ bày bán trong trung tâm về nhà.
Mà sau khi Tú Nương xuất hiện ở trong trung tâm, liền trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người ở đó.
Cô ta quả thực rất xinh đẹp, thân hình cũng quá hoàn hảo, cộng với bộ đồ trên người có chút lộ liễu kì quái, bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cô ta, đều không thể rời xa tầm mắt.
Lâm Thanh Diện sau khi thấy phản ứng của mọi người xung quanh, liền có chút đau đầu, anh sớm đã đoán được để Tú Nương bên cạnh thì sẽ gặp phải phản ứng lớn như thế nào, nhưng không ngờ phản ứng này lại hết sức tưởng tượng như vậy.
Ngay lúc Lâm Thanh Diện định nhanh chóng dẫn hai người họ đi mua quần áo, sau đó nhanh chóng rời khỏi, có một người mặc áo vest trắng, vẻ ngoài hơn tuổi, dáng vẻ điềm đạm, đi đến trước mắt họ.
Miệng của người đàn ông này đang cắn một cành hoa hồng, nhìn là biết, anh ta đến vì Tú Nương.
Anh ta đi đến trước mặt Tú Nương, nháy nháy mắt với Tú Nương, sau đó mở miệng nói: “Người đẹp, gặp nhau do duyên, cành hoa hồng này tặng cho em, chỉ có người phụ nữ xinh đẹp như em, mới sánh với hoa hồng kiêu sa và quý phái này.”
Tú Nương nhìn người đàn ông đó một cái, quay sang hỏi Lâm Thanh Diện: “Chủ nhân, người này muốn tặng bông cho tôi, tôi có nên nhận không?”
Người đàn ông mặc vest trắng nghe thấy Tú Nương gọi Lâm Thanh Diện như vậy, liền lập tức mở to mắt, trong lòng nghĩ bọn họ chơi lớn như vậy à, gọi luôn là chủ nhân.
Lâm Thanh Diện nhìn người đàn ông cạn lời, lúc nãy những lời tình tứ mà anh ta nói ra khiến anh nổi da gà.
Anh lắc đầu với Tú Nương, nói: “Chúng ta còn phải đi mua quần áo, sau này gặp những người này tránh xa một chút, không nên tin những lời ong bướm mà họ nói.”
Tú Nương gật đầu ngay: “Vậy chúng ta đi mua quần áo thôi.”
Người đàn ông vest trắng nghe họ nói như vậy, trong lòng có chút không vui, liền nói với Lâm Thanh Diện: “Tên này, chẳng lẽ anh không biết thế giới này nói chuyện với nhau bằng thực lực à? Người đẹp này, chỉ có kẻ mạnh mới xứng, anh ăn mặc nghèo nàn như vậy, nhìn là biết không có tiền, anh có thể mua được quần áo gì cho người đẹp này chứ?”
Nói xong, anh ta nhìn Tú Nương: “Người đẹp, đi theo anh đi, trong thẻ anh có tiền, cho dù em muốn mua quần áo gì, anh cũng sẽ mua cho em.”
Tú Nương liếc người đàn ông đó một cái, và nói: “Chủ nhân tôi nói rồi, kêu tôi tránh xa loại người như anh, anh mau tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Người đàn ông vest trắng không ngờ bản thân dùng tiền không thể thay đổi suy nghĩ của cô gái này, trong lòng càng sốt ruột.
“Người đẹp, em theo tên này sẽ không có ngày tháng tốt đẹp, anh ta sẽ bắt em chịu khổ, như vậy mà em cũng gọi anh ta là chủ nhân, em quả thật khờ quá.” Người đàn ông vest trắng nói tiếp.
Lâm Thanh Diện thấy người đàn ông này day dưa không dứt, càng cạn lời, liền lấy điện thoại ra, tìm đoạn tin nhắn gửi từ ngân hàng, đưa trước mặt của người đàn ông này.
“Này xem cho rõ, tôi nuôi nổi cô ta không.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh, trong lòng nghĩ xem như thế nào thì tên này tiền cũng không nhiều.
Anh ta hướng mắt về tin nhắn đó, sau khi nhìn thấy loạt dãy số dài, cả người đơ cứng.
“Chục ngàn, trăm ngàn, triệu, chục…chục tỷ, trăm tỷ…nghìn tỷ, chục nghìn tỷ…”
Mắt của người đàn ông trợn tròn, xém chút nữa là con ngươi lòi ra.
Anh ta không tin vào mắt mình nhìn Lâm Thanh Diện, hoàn toàn không thể tin được, trong thẻ của anh ta, lại có số dư khủng như vậy.
Số tiền trong thẻ của anh ta, e là gần bằng với GDP nửa năm của thành phố Bạch Sơn!
“Sao…sao lại có thể, sao anh có nhiều tiền như vậy?” Người đàn ông vest trắng không tin mở miệng hỏi.
“Sao nào, do các công ty của tôi kiếm được, có vấn đề gì không?” Lâm Thanh Diện nhìn người đàn ông vest trắng và nói.
Người đàn ông nhanh chóng trả lời: “Không, không vấn đề gì.”
“Không có vấn đề thì đừng làm phiền chúng tôi nữa, tính khí tôi không tốt lắm, nếu tôi nổi giận, anh sẽ gánh hậu quả.” Lâm Thanh Diện dọa nạt.
Người đàn ông vest liền gật đầu lia lịa, nhanh nhảu nói: “Anh hai, thực sự xin lỗi, là tôi bị mù, không nhận ra anh giàu có như vậy, anh quả là quá khiêm tốn, hèn gì tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, tôi bảo đảm sau này không làm phiền hai người nữa.”
Nói xong, anh ta mau chóng quay người, đi vội vã.
Lúc này Lâm Thanh Diện mới cất điện thoại vào trong, trong lòng nghĩ bản thân có lúc quả thực rất khiêm tốn, kiêu ngạo một chút có lẽ sẽ ít chuyện phiền phức hơn.
Anh nhìn Vân Sơn và Tú Nương, liền dẫn bọn họ đi tới khu quần áo.
Vân Sơn không có yêu cầu quá cao với quần áo của mình, Lâm Thanh Diện lựa vài bộ đồ tây cho ông ta, ông ta đã cảm thấy mãn nguyện.
Lâm Thanh Diện bảo ông ta thử một bộ, dáng người cao to kèm với khuôn mặt lạnh lùng của Vân Sơn, nếu có thêm một cặp kính, thì nhìn y như một vệ sĩ chuyên nghiệp.
Còn Tú Nương thì không dễ dãi như Vân Sơn, cô chưa từng thấy qua quần áo của con gái thời hiện đại, cho nên thấy cái nào, đều cảm thấy rất đẹp, Lâm Thanh Diện chỉ còn cách dựa vào khiếu thẩm mỹ của bản thân loại trừ một số cho Tú Nương, nếu không, e là Tú Nương sẽ khiêng cả trung tâm thương mại này về nhà.
Bọn họ xem nhiều tiệm, Tú Nương không ngừng thử đồ, Vân Sơn phụ trách xách đồ, Lâm Thanh Diện trả tiền.
Ba người phân chia công việc rõ ràng, không ai có ý kiến gì.
Thậm chí Lâm Thanh Diện còn có cảm giác anh và Vân Sơn là vệ sĩ, còn Tú Nương mới là chủ nhân của bọn họ.
Hơn nữa anh cũng phát hiện một sự thật không thể chối cãi, một người phụ nữ, cho dù sinh ra ở thời hiện đại, hay là sinh ra vào ngàn năm trước, dạo phố, luôn là chuyện họ không bao giờ cảm thấy nhàm chán.
Không lâu sau, ba người đến tiệm hàng hiệu cuối cùng trong trung tâm, Tú Nương vừa bước vào, ánh mắt của cô đã đổ dồn vào chiếc đầm đặt ngay giữa tiệm.
Tú Nương liền chạy ngay về phía chiếc đầm đó và nói: “Chủ nhân, người mau qua xem chiếc đầm này, đẹp quá nè, mua cho tôi được không?”
Nhân viên bán hàng trong tiệm nghe Tú Nương nói vậy, lập tức dồn ánh nhìn về phía của Lâm Thanh Diện và Tú Nương, dường như do cách gọi chủ nhân, khiến họ cảm thấy có chút kì quặc.
Lâm Thanh Diện ngại ngùng, nhanh chóng đi về hướng Tú Nương nói: “Chiếc đầm này ta mua cho cô, từ chủ nhân này, đến thời hiện đại, chỉ xuất hiện ở trong trường hợp đặc biệt, cô đừng để người khác hiểu lầm ta.”
Tú Nương cười cười nói: “Dạ biết rồi, chủ nhân.”
Lâm Thanh Diện cạn lời, cảm thấy bản thân nói như không nói.
Ngay lúc Tú Nương định đem chiếc đầm đi thử, một cô gái vẻ mặt lạnh lùng cao sang, theo sau có hai cô như người hầu đi cùng, nhìn chiếc đầm liền nói: “Chiếc đầm này tôi mua, gói lại cho tôi.”