Trong ký ức mà Thanh Phong truyền thừa cho Lâm Thanh Diện, có rất nhiều tri thức liên quan đến các loại thủ đoạn cổ quái hiếm có của các môn phái, cho nên Lâm Thanh Diện vừa nhìn liền nhận là con sâu trong túi hương rốt cuộc là cái gì.
Hơn nữa cho dù không có ký ức mà Thanh Phong truyền thừa lại thì anh cũng có thể đại khái đoán ra được đây rốt cuộc là thứ gì.
Tỉnh Vân Bắc vốn tồn tại các loại truyền thuyết về phù thủy cổ trùng quỷ dị, loại thủ đoạn hạ cổ trùng này, vẫn luôn được lưu truyền trên mảnh đất này.
Đồng thời trên mặt của Lâm Thanh Diện cũng lộ ra một nụ cười giễu cợt, anh vốn còn tưởng rằng đây là thứ đáng sợ gì, hóa ra chỉ là một con cổ trùng đã bị luyện hóa qua thôi.
Trong ký ức mà Thanh Phong truyền thừa lại, có rất nhiều kiến thức liên quan đến thủ đoạn cổ trùng, hơn nữa mấy cái đó đều được lưu truyền từ thời tiên tu cổ xưa, không biết còn cao minh hơn mấy thủ đoạn cổ trùng còn tàn thừa lại ở hiện đại này đến bao nhiêu nữa.
Con cổ trùng nhỏ bé này ở trong mắt Lâm Thanh Diện cũng chẳng qua chỉ là thuật cổ trùng hạ đẳng mà thôi.
Theo như quan sát của Lâm Thanh Diện, Lưu Ly sở dĩ đem đến xui xẻo cho người khác, quả thực là do con cổ trùng này tạo thành.
Con cổ trùng này tuy chả là gì ở trong mắt Lâm Thanh Diện, nhưng trong số thủ đoạn luyện cổ trùng còn tàn thừa ở hiện đại thì đã là tương đối cao thâm rồi, chỉ luyện chế thôi hẳn cũng phải cần - năm.
Bây giờ Lâm Thanh Diện cũng coi như là đã hiểu cái cao nhân đó tại sao lại nói công lực của mình chỉ có thể giúp Lưu Ly chống được năm năm thôi rồi, hóa ra là vì ông ta muốn lợi dụng thời gian năm năm này để luyện chế cổ trùng.
Lâm Thanh Diện bây giờ sinh ra rất nhiều hứng thú về việc tại sao bác cả của Lưu Ly và cái người được gọi là cao nhân kia lại phí nhiều tâm tư để gạt Lưu Ly nhiều năm như vậy.
Theo như sự hiểu biết của anh, ở nơi có tồn tại bí cảnh, bình thường đều sẽ xảy ra một số chuyện linh dị cổ quái, chuyện này của Lưu Ly đối với Lâm Thanh Diện mà nói là đã đủ hiếm kỳ rồi.
Cho nên Lưu Ly nói không chừng chính là một cơ hội để cho Lâm Thanh Diện tìm bí cảnh.
Cho dù không phải, thì làm rõ được việc người nhà họ Lưu tại sao lại gạt Lưu Ly nhiều năm như vậy, đối với anh mà nói cũng không phải là lỗ gì.
Lưu Ly với vẻ mặt sốt sắng ở bên cạnh sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện lấy ra một con sâu từ trong túi hương, cũng giật bắn mình, hoàn toàn không ngờ ở bên trong túi hương lại đựng một thứ đáng sợ đến như vậy.
Mà cô đã luôn mang theo thứ này bên người nhiều năm như vậy, nếu như cô sớm biết trong túi hương đựng thứ này, thì chỉ e là ngay cả cơm cô ta cũng không nuốt nổi nữa kìa.
“Đây…đây là cái gì? Tại sao bên trong túi hương lại là thứ này chứ?” Lưu Ly sững sờ mà hỏi.
Lâm Thanh Diện mỉm cười nhìn cô ta một cái, nói: “Đây là một con cổ trùng, mấy năm nay cô sở dĩ luôn khiến người ta trở nên xui xẻo, chính là vì nó, nói chính xác, thì cô bị người ta hạ cổ trùng rồi.”
Lưu Ly khó tin mà nhìn Lâm Thanh Diện, hoàn toàn không dám tin lời của Lâm Thanh Diện, lắc đầu nói: “Không phải như vậy đâu, đây là do bác cả tốn công sức xin được từ chỗ cao nhân, sao tôi có thể bị người ta hạ cổ trùng chứ.”
“Thứ này trông đáng sợ, nhưng quả thực đã giúp tôi áp chế được vận rủi ở trên người, nếu như không có nó thì tôi chỉ e đã bị giết như quái vật rồi!”
Thấy Lưu Ly lúc này vẫn tin bác cả của cô ta, Lâm Thanh Diện cũng có chút bất lực, mở miệng hỏi: “Vậy cô làm sao giải thích đây, tôi đã lấy túi hương ra khỏi người cô rồi, nhưng cô không có trở thành quái vật đáng sợ gì hết?”
“Hơn nữa tôi có thể đàn áp được vận rủi mà con cổ trùng này đem lại, không lẽ còn không đủ để chứng minh mấy lời mà tôi nói đều không phải đang gạt cô sao?”
Trên mặt Lưu Ly lộ ra một thần sắc vô cùng đau khổ, chính là vì khả năng mà Lâm Thanh Diện nói vô cùng lớn, cô ta mới kháng cự như vậy.
Muốn khiến cho người ta tin tưởng tín ngưỡng mà mình kiên định bao nhiêu năm nay là giả thì đã là một chuyện vô cùng khó khăn rồi.
“Đây không phải thật, không phải thật, anh chẳng qua chỉ là đang gạt tôi mà thôi, anh chắc chắn là muốn có mưu đồ gì bất chính với nhà họ Lưu của tôi, tôi không muốn nghe anh nói nữa, tôi phải về đây.”
Lưu Ly dùng sức lắc lắc đầu mình, sau đó liền quay người chạy trốn khỏi nơi này.
Lâm Thanh Diện túm lấy cánh tay của cô ta, mở miệng nói: “Chạy trốn thì chỉ có bản thân cô là tổn thương nhất thôi, cô nên cảm thấy may mắn vì đã gặp được tôi, nếu như cô chịu nghe lời tôi thì cô vẫn còn một cơ hội sống, nếu không thì chỉ e cô sẽ bị bác cả đó của cô hại rồi.”
Lưu Ly kích động mà trực tiếp khóc lên, mở miệng hét: “Cầu xin anh tha cho tôi, bác cả tôi không thể hại tôi được, bác ấy đối với tôi vô cùng tốt, mấy năm nay nếu không có bác ấy thì tôi căn bản không sống tiếp được rồi, cầu xin anh đừng nói nữa.”
Lâm Thanh Diện tràn đầy sự bất lực, trực tiếp phóng thích ra một tia sức mạnh, vỗ về cảm xúc của Lưu Ly.
Lưu Ly chỉ cảm thấy trên người được một làn gió dịu dàng thổi qua, tâm trạng của cả người liền bình tĩnh lại.
“Thực ra muốn chứng minh điều mà bác cả cô nói thật ra rất là đơn giản, bây giờ con cổ trùng ở trên tay tôi, cô chỉ cần đi ra khỏi con hẻm này, nhìn xem thử mình có đem lại vận rủi cho người khác hay không, tất cả những điều này sẽ được giải thích rõ thôi.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Lưu Ly lắc đầu, nói: “Như vậy sẽ khiến những người vô tội đó gặp tổn hại.”
Cô ta nhìn chăm chăm con cổ trùng trên tay Lâm Thanh Diện một cái, tuy bây giờ trong lòng cô ta cũng đã bắt đầu cảm thấy, thứ mang đến vận rủi cho người khác là con cổ trùng này chứ không phải là mình.
Nhưng trước khi chứng minh được thì cô ta thật sự không dám tin tưởng lời nói của Lâm Thanh Diện.
Chính vào lúc này con cổ trùng ở trong tay của Lâm Thanh Diện đột nhiên nhúc nhích một cái, Lưu Ly nhìn thấy thì lập tức hét lên, vẻ mặt kinh hãi mà nói: “Nó…nó nhúc nhích rồi!”
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn con cổ trùng trong tay mình một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười, mở miệng nói: “Yên tâm, đây là vì tôi đã gỡ tấm bùa dán trên người nó ra rồi thôi.”
“Chỉ là một con cổ trùng nhỏ bé, không đủ năng lực để làm gì tổn hại đến tôi.”
Con cổ trùng đó như là nghe hiểu lời của Lâm Thanh Diện, cả người đều bắt đầu lúc nhúc, sau đó trực tiếp há cái miệng tràn đầy răng sắc nhọn ra, muốn cắn lên người Lâm Thanh Diện.
Thấy vậy, Lâm Thanh Diện trực tiếp phóng thích ra một luồng huyền kình, sau khi huyền kình đó đến lòng bàn tay anh thì trực tiếp biến thành một đóm lửa, gói gọn con cổ trùng đó.
Con cổ trùng đó lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, như là quỷ kêu vậy, nghe vô cùng rợn người.
Nhưng rất nhanh, cái tiếng kêu đó đã biến mất, con cổ trùng trong tay Lâm Thanh Diện cũng đã biến thành tro, hóa thành một đốm khói đen, biến mất trong không khí.
Lưu Ly há hốc mồm nhìn cảnh này, tuy trong lòng cô ta không muốn tin con cổ trùng này sẽ đem đến vận rủi cho con người, nhưng bất kể nhìn thế nào thì con cổ trùng đó cũng là một thứ tà ác, không giống thứ tốt lành gì hết.
Hơn nữa vào lúc con cổ trùng bị đốt cháy hết, cô ta cảm nhận được trên người mình như có thứ gì đó biến mất đi rồi vậy.
Lúc này, cô ta cảm giác, mình và người bình thường, vốn không có khác biệt gì cả.
Lâm Thanh Diện vỗ vỗ tay mình, quay đầu nhìn Lưu Ly một cái, hỏi: “Bây giờ cô tin lời tôi rồi chứ?”