Lâm Thanh Diện gật đầu, vì cứu được Hứa Bích Hoài, dù có đánh đổi mạng sống thì đã sao!
“Tiền bối, ông nói đi, tôi nên làm thế nào đây?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Theo lý thuyết, Bích Hoài sử dụng linh mộc, có linh mộc bảo vệ cô ấy sẽ bách độc bất xâm mới đúng, nhưng Chuyển Hồn đan này đến từ Thương Nguyên Giới, không thể không nói cấp bậc thuốc độc của nó mạnh hơn tất cả các loại thuốc độc của thế giới chúng ta gấp trăm lần.” Lý Mộ Bạch nói.
Lâm Thanh Diện tỏ vẻ đã hiểu, dù sao mục đích thật sự của Sở Nguyệt là muốn sử dụng Chuyển Hồn đan để đối phó với mình.
Sử dụng độc dược cao cấp như thế, Sở Nguyệt thật sự quá độc ác.
Nhưng cùng lúc đó cũng để Lâm Thanh Diện có một suy nghĩ.
Đan dược thần cấp, độc dược cao cấp, rốt cuộc Thương Nguyên Giới là một sự tồn tại như thế nào vậy?
“Theo lý thuyết, sau mười lăm ngày, Chuyển Hồn đan sẽ cắn lại ký chủ, nhưng có linh mộc bảo vệ sẽ có thể kéo dài kỳ hạn đó.” Lý Mộ Bạch lại nói.
“Vậy có thể kéo dài được bao lâu?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Lý Mộ Bạch lạnh lùng đáp: “Chắc khoảng hai mươi ngày.”
“Hai mươi ngày?” Lâm Thanh Diện tỏ vẻ rất thất vọng, nhưng sau đó anh kiên định nói: “Dù chỉ nhiều hơn mười lăm ngày, nhưng cũng có thêm năm ngày hy vọng, tôi tin tìm khắp thiên hạ chắc chắn sẽ có cách giải độc, cùng lắm thì…”
Trong lòng Lâm Thanh Diện chợt xuất hiện một suy nghĩ, cùng lắm thì đi đến Thương Nguyên Giới một lần thôi! Dù có cửu tử nhất sinh thì sao chứ!
Cửu tử nhất sinh: Chín phần chết một phần sống, ý nói nguy hiểm lắm.
Lý Mộ Bạch hài lòng gật đầu: “Chàng trai trẻ, tôi nhìn thấy hy vọng của thế giới này trên người cậu, cậu yên tâm, hôm nay ông già này sẽ dùng hết năng lực của bản thân vì cô gái này!”
“Cảm ơn tiền bối!” Lâm Thanh Diện nói.
“Muốn kiềm chế Chuyển Hồn đan này cần có sự hỗ trợ của linh mộc chi lực, chỉ cần truyền nhiều linh mộc chi lực hơn vào người vợ cậu, thời gian chất độc phát tác sẽ muộn hơn một chút.” Lý Mộ Bạch nói.
“Truyền vào nhiều linh mộc chi lực hơn?”
Lâm Thanh Diện cau mày.
Lý Mộ Bạch mỉm cười nói: “Đừng quên sở dĩ ông già này có thể biến thành thực thể là nhờ rất nhiều linh mộc chi lực hỗ trợ, vì thế trong người tôi lúc này tràn đầy linh mộc chi lực, thích hợp dùng để kéo dài sinh mệnh của cô ấy nhất.”
“Hóa ra là thế, vậy… ông chuyển linh mộc chi lực cho Bích Hoài còn ông thì sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Cậu hỏi tôi ư?”
Lý Mộ Bạch cười tươi đáp: “Chuyển linh mộc chi lực cho cô ấy, đương nhiên tôi sẽ trở về hình dáng trước đây rồi.”
“Hình dáng trước đây?”
Lâm Thanh Diện giật mình, nói vậy chẳng phải Lý Mộ Bạch lại trở thành ảo ảnh giống như lúc trước sao?
“Lúc trước tôi ở trong vách đá cả trăm năm, là nhờ cậu nên tôi mới có thể sống lại, ông già này đã đủ hài lòng rồi.”
Lý Mộ Bạch nói tiếp: “Cứu mạng vợ cậu là chuyện tôi phải làm.”
“Nhưng mà…”
Lâm Thanh Diện vội vàng muốn ngăn cản, vì cứu Hứa Bích Hoài mà hi sinh Lý Mộ Bạch, đây là chuyện Lâm Thanh Diện không muốn nhìn thấy.
“Không nhưng nhị gì cả.”
Lý Mộ Bạch phất tay từ chối, vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này, ông ta đã đi tới trước mặt Hứa Bích Hoài, để hai tay vào lòng bàn tay cô.
“Lâm Thanh Diện, lúc tôi truyền linh mộc chi lực không thể phân tâm, vì thế phải nhờ thần hồn chi lực của cậu vận chuyển chính xác linh mộc chi lực vào từng kinh lạc trong người cô ấy.” Lý Mộ Bạch dặn dò.
“Được.”
Lâm Thanh Diện thấy thái độ của Lý Mộ Bạch kiên quyết như thế cũng không nói thêm nữa, nhưng anh thầm thề, cho dù thế nào cũng sẽ không để Lý Mộ Bạch trở về trạng thái trước kia.
Dù sao chỉ một Sở Nguyệt đã ẩn chứa năng lực đủ khiến Lâm Thanh Diện phải khiếp sợ rồi.
Thế giới này rất cần một cao thủ như Lý Mộ Bạch!
Dung hợp thần hồn!
Lâm Thanh Diện điều chuyển thần hồn chi lực, thần hồn Thiên Tiên giúp anh dễ dàng cảm nhận được linh mộc chi lực tản ra từ hai tay Lý Mộ Bạch đang không ngừng truyền vào trong cơ thể Hứa Bích Hoài.
Thần hồn dẫn dắt linh mộc chi lực, Lâm Thanh Diện vô cùng tập trung, tỉ mỉ không bỏ qua bất cứ kinh lạc nào của Hứa Bích Hoài.
Một người là Hóa Cảnh đỉnh phong, một người bước vào Thần cảnh.
Hai người vận công cùng một lúc làm nguyên khí bao phủ cả hậu viện.
“Lâu thế rồi vẫn chưa ra ngoài, tôi nhất định phải đi vào xem thử!”
Tú ở sảnh trước tức giận nói.
“Con không thể đi vào, khi nãy tiền bối kia nói chúng ta không thể vào hậu viện được.” Từ Tài vội ngăn cản.
“Con không quan tâm, con cứ muốn đi vào đấy.”
Tú vừa nói vừa chạy về phía hậu viện.
Trên đường đi, sắc mặt cô ta ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Nếu bị Lâm Thanh Diện nhìn thấy thứ trong ngăn kéo thì sau này mình còn mặt mũi gì gặp Lâm Thanh Diện nữa.”
“Tú, con không được đi!”
Tiếng nói của Từ Tài vang lên sau lưng Tú.
Nhưng lúc này đã muộn rồi, Tú vừa bước chân trái vào hậu viện, đột nhiên, cô ta như đụng phải một bức tường cứng rắn, bị bắn ngược về, ngã lăn quay ra đất.
“Ui da, đau quá.” Tú cắn răng nói.
“Con không sao chứ, có cần sư phụ khám giúp con, dán kim sang dược lên không?” Từ Tài vội quan tâm hỏi.
Ông ta luôn rất quan tâm học trò cưng của mình, không nỡ thấy cô ta bị chút thương tổn nào.
“Sư phụ, chuyện gì thế ạ?” Tú thấy rất khó hiểu.
Từ Tài nhìn hậu viện bị sương mù bao phủ, cất tiếng khen ngợi: “Thằng nhóc Lâm Thanh Diện này đúng là không phải người tầm thường, chúng ta về sảnh trước thôi.”
Ánh mắt Tú âm u, cô ta nghe hiểu lời của sư phụ.
Một thiên tài như Lâm Thanh Diện, thân phận và cảnh giới của anh hôm nay, sao mình có thể sánh bằng được.
“Hứa Bích Hoài đúng là may mắn, có thể được anh Lâm Thanh Diện yêu mỗi mình chị ấy, thật khiến người ta hâm mộ.” Tú lầm bầm trong miệng, xoay người rời đi.
Trong phòng.
Sắc mặt Lý Mộ Bạch tái hơn trước đó rất nhiều.
“Linh mộc chi lực đã đi một vòng quanh kinh lạc của cô ấy rồi, muốn hoàn toàn không chế Chuyển Hồn đan cần phải làm ba vòng, Lâm Thanh Diện, cậu còn kiên trì được không?” Lý Mộ Bạch hỏi..
“Tôi có thể.”
Lâm Thanh Diện gật đầu, quay đầu nhìn về phía Lý Mộ Bạch, sau đó, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Anh nhạy bén cảm nhận được vì mất đi linh mộc chi lực, Lý Mộ Bạch lúc này đã yếu hơn lúc trước rất nhiều.
“Tiền bối, ông…” Lâm Thanh Diện lo lắng nói.
“Không cần lo cho tôi, tập trung tinh thần, bây giờ không phải lúc phân tâm.” Lý Mộ Bạch nói.
Linh mộc chi lực truyền ra từ lòng bàn tay của Lý Mộ Bạch, thời gian dần trôi qua, thực thể của Lý Mộ Bạch cũng dần yếu đi.
Linh mộc chi lực di chuyển vòng thứ hai trong cơ thể Hứa Bích Hoài rõ ràng mất thời gian lâu hơn vòng đầu.
Lâm Thanh Diện cau mày, nếu không nhờ có thần hồn Tiên Thiên, e rằng anh đã không chịu đựng được từ lâu rồi.
Nhưng dù thế, trên trán Lâm Thanh Diện cũng toát ra mồ hôi hột.
Tình trạng của Lý Mộ Bạch càng tệ hơn.
“Cậu nhóc, ông già này có thể nhìn ra cậu rất yêu vợ mình, tôi sẽ trả lại cho cậu những gì cậu cho tôi coi như đền ơn vậy.” Lý Mộ Bạch thầm nghĩ.
Một tiếng sau, linh mộc chi lực hoàn thành vòng thứ hai.
Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được độc tính của Chuyển Hồn đan trong người Hứa Bích Hoài dường như đã bị áp chế, mà linh mộc chi lực cũng tràn ngập trong người cô.
Nếu là người bình thường sẽ không thể chịu được nhiều linh mộc chi lực như thế, e rằng một chút thôi cũng đã khiến thân thể nổ tung rồi.
Nhưng có sự giúp đỡ của Lâm Thanh Diện, dưới sự khống chế mạnh mẽ của thần hồn, linh mộc chi lực đều phân bố trong kinh lạc của cô, chỉ có một tác dụng là dùng để chống lại độc tính của Chuyển Hồn đan, khiến Hứa Bích Hoài trông không có vấn đề gì quá lớn cả.
“Sau đây là vòng thứ ba, xong vòng thứ ba rồi, độc tính của Chuyển Hồn đan sẽ hoàn toàn bị áp chế, ít nhất sẽ không phát tác lại lần nữa trước khi vợ cậu qua đời.”
Lý Mộ Bạch từ tốn nói, hơi thở của ông ta đã vô cùng yếu ớt rồi.
Lâm Thanh Diện nhìn sang, vô cùng xúc động.