Rể Quý Trời Cho

chương 1244

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG THÂM NHẬP MÀN SƯƠNG

Có thể sống cùng một thời đại với người có thiên phú tuyệt vời thế này, là một điều vinh dự với một nhà tu hành như Điền Uyên.

“Được, nếu đã vậy, cậu đợi một lát, tôi lấy đồ cho cậu”

Nói xong, Điền Uyên đứng dậy ra ngoài.

Chưa đến mười phút, Điền Uyên đã vào lại, lần này, trên tay ông ta cầm một tờ giấy đã ố vàng.

“Đây là?”

“Đây là bản đồ mà vào một tháng trước khi qua đời, sư phụ tôi đã dựa theo trí nhớ vẽ lại, có lẽ sẽ giúp ích cho cậu” Điền Uyên nói.

“Cảm ơn cốc chủ Điền!”

Lâm Thanh Diện nói xong, nhận lấy bản đồ.

Nhìn chung bản đồ vô cùng chỉ tiết, nơi nào có sông núi, nơi nào có khe suối, đều được đánh dấu rõ ràng.

Quan trọng hơn là, năm đó, sư phụ của Điền Uyên còn đánh dấu lại những nơi khá nguy hiểm trong rừng sương mù.

Có điều, bản đồ này có vẻ không hoàn chỉnh, dường như còn thiếu khá nhiều.

“Năm đó sư phụ vẫn chưa đi vào vùng trung tâm của rừng sương mù đã bị thương nặng, do đó, những gì ông ấy biết về rừng sương mù chỉ bấy nhiêu thôi” Điền Uyên nói.

“Làm sao có được bột Linh tê” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Không thấy ở đây”

Điền Uyên chỉ tay vào một chỗ trong bản đồ, nơi này giáp với trung tâm rừng sương mù.

Lâm Thanh Diện nhìn qua, chỉ thấy trên đó có một dòng chữ chú thích nhỏ.

“Linh tê cốc, trong đó có một linh thú gọi là tê giác cổ, bột linh tê, là thuốc dẫn tuyệt vời cho đan dược cao cấp, được giấu trên người nó”

Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, xem ra, bột linh tê chắc hẳn lấy được từ sừng của con tê giác cổ này.

“Khuôn mặt lõm một nửa của sư phụ là do con tê giác cổ này gây ra, cậu xem tiếp đi!”

Nói xong, Điền Uyên lật bản đồ qua.

Lâm Thanh Diện nhìn theo, mặt sau bản đồ viết một hàng chữ.

So với hàng chữ kia, rõ ràng có thể có thể nhìn ra, người viết hàng chữ này không được khỏe, chắc là dòng thư tuyệt mệnh.

Chưa đạt thần cảnh, không vào rừng sương!

“Đây là di ngôn cuối cùng của sư phụ, sau khi viết xong câu này, ngài ấy đã qua đời” Điền Uyên xúc động nói.

Lâm Thanh Diện trâm ngâm, tờ bản đồ này là tâm huyết của sư phụ Điền Uyên, nhưng đồng thời cũng là lời cảnh báo hậu thế về tình hình nguy hiểm trong rừng sương mù, để bọn họ lấy đó làm gương, hành động cẩn thận.

“Tấm bản đồ này là di vật của sư phụ ngài, ngài hãy giữ kỹ nhé” Lâm Thanh Diện nói: “Lần này trước.

hết là đi tìm bột linh tê, nguy hiểm trùng trùng, nếu xảy ra hư hại là tôi không gánh vác nổi đâu”

“Không đâu, Lâm Thanh Diện, cậu giữ nó đi, trong rừng sương, sương mù dày đặc, nó có lẽ sẽ giúp ích cho cậu” Điền Uyên nói.

“Không cần đâu, tôi đã thuộc toàn bộ bản đồ rồi” Lâm Thanh Diện nói.

Điền Uyên sững sờ nhìn Lâm Thanh Diện, trong mấy phút ngắn ngủi mà đã thuộc hết toàn bộ bản đồ.

€ó điều, là Lâm Thanh Diện làm được nên Điền Uyên chẳng hề cảm thấy kỳ lạ.

Bởi vì, Lâm Thanh Diện đã bộc lộ thiên phú tuyệt vời trước mặt Điền Uyên từ lâu.

“Có điều, tôi còn có một thắc mắc muốn hỏi ngài”

Lâm Thanh Diện hỏi tiếp: “Rừng sương mù giáp với Dược Thân Cốc, theo các người nói, sức mạnh của linh thú trong đó rất lớn, vậy vì sao hàng tram năm nay, giữa hai bên chưa từng xảy ra xung đột thế?”

“Việc này… Chúng tôi van chưa có đáp án”

Điền Uyên nói sự thật: “Nói ra cũng thật kỳ lạ, hàng tram năm nay, linh thú trong đó chưa từng bước.

ra khỏi rừng sương mù nửa bước, chí cân không ai trong Dược Thân Cốc chúng tôi đi vào quấy nhiêu, bọn chúng cũng sẽ không ra ngoài chủ động tấn công chúng tôi, do đó, mọi người cũng yên tâm về nhau”

“Việc này đúng là kỳ lạ”

Lâm Thanh Diện chau mày, có điều anh cũng lười nghĩ xa như vậy.

Trước mắt, lấy được bột linh tê chế bách linh đan mới là việc quan trọng nhất.

“Hôm nay cảm ơn cốc chủ Điên rất nhiêu, ngày mai trời vừa sáng, tôi sẽ vào rừng sương mù” Lâm Thanh Diện nói “Được, nếu cậu đã hạ quyết tâm, vậy tôi không phiền cậu nghỉ ngơi nữa” Nói xong, Điền Uyên lui xuống.

Bình minh, trời thật đẹp.

Điền Uyên dân Lâm Thanh Diện cùng tiến vẻ rừng sương mù, theo sau lưng họ, là toàn bộ đệ tử của Dược Thân Cốc.

Trong số đó cũng bao gồm Tiểu Điêu và Triệu Ất Sau mười mấy năm, rốt cuộc lại có người muốn.

xông vào rừng sương mù Sắc mặt Điền Uyên nghiêm nghị, còn Lãm Thanh Diện lại tràn đầy tự tin Bản thân anh đã là bán bộ thân cảnh, tuy nói chưa đạt tới thân cảnh thì đừng vào rừng sương, nhưng có sự hỗ trợ cúa bí thuật, Lâm Thanh Diện xem như có được sức mạnh của thần cảnh trung kỳ.

Anh tự nhủ, với sức mạnh này đã đủ cho anh toàn mạng rút lui khi gặp nguy hiểm.

“Cậu Lâm, phía trước chính là rừng sương mù, chúng tôi chỉ đưa cậu đến đây thôi” Điền Uyên dừng bước nói, thuận tay lấy ra một viên đan dược màu vàng nhạt.

“Viên đan này tên là Cố Thần đan, sẽ phần nào.

nâng cao thần hồn trong một khoảng thời gian ngắn, là đan dược cấp hoàn mỹ mà một năm trước ta đã luyện được, hy vọng có thể giúp ích cho cậu”

Lâm Thanh Diện cất đi, mỉm cười, nói: “Cảm ơn cốc chủ Điền đã đưa tien, mọi người về đi nhé”

Nói xong, Lâm Thanh Diện chuẩn bị thâm nhập Vò rừng sương mù “Lâm đại cai”

Lúc này, Tiểu Điêu chạy nhanh đến.

“Cô có chuyện gì?” Lâm Thanh Diện “Lần này vào rừng sương mù, hẳn là rất lâu nhỉ”

“Tôi đã xem qua bản đồ, nếu mọi chuyện suôn sẻ, trong vòng ba ngày nhất định sẽ về” Lâm Thanh Diện đáp.

“Ừm” Tiểu Điêu gật đầu, sau đó cười nói: “Em tin Lâm đại ca nhất định có thể bình an trở về, đây là lương khô em đã chuẩn bị cho anh, lúc đói có thể lót dạ”

Nói xong, Tiểu Điêu lấy ra một túi vải, định đưa tận tay Lâm Thanh Diện.

“Không cần đâu, nếu đói, tôi ăn ít quả dại trong rừng là được”

Lâm Thanh Diện từ chối.

Đó là vì, anh đã liếc thấy gần đó, Triệu Ất nháy mắt với mình, đồng thời khẽ vẫy tay.

Tay nghề của Tiểu Điêu là cơn ác mộng với Triệu Ất.

Thật không biết con nhóc này lấy đâu ra niềm tin mà tự hào về tay nghề của bản thân như vậy.

“Lâm đại ca, anh cứ nhận đi, em..” Tiểu Điêu hơi tủi thân, tưởng Lâm Thanh Diện vẫn tức giận vì sự thô lỗ trước đây của mình.

“Được rồi, Tiểu Điêu “

Điền Uyên bước lên, nói: “Lâm Thanh Diện nói đúng, mang những lương khô này vào rừng sương mù chỉ mệt thêm thôi”

À” Tiểu Điêu bĩu môi, trong lòng đã dễ chịu hơn chút.

Mặt trời đã lên hẳn, Lâm Thanh Diện tạm biệt mọi người rồi quay người tiến vào màn sương.

“Tất cả nghe lệnh!”

Đợi Lâm Thanh Diện bước vào rừng sương mù, Điền Uyên nói lớn: “Ta yêu cầu, đệ tử trong cốc, mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ luân phiên gác ở rìa rừng sương, không được sơ suất!”

“Tuân lệnh!”

Tất cả đệ tử đáp.

Điền Uyên lại nhìn sương mù trước mắt, cảm xúc lẫn lộn.

Lâm Thanh Diện, cậu nhất định phải bình an vô sự, còn quá nhiều việc đang chờ cậu hoàn thành.

Bên ngoài trời trong xanh, sau khi vào rừng sương, quả như Điền Uyên đã nói, sắc trời lập tức âm ú.

Những thân cây cao chót vót che kín bầu trời, ngăn cách Lâm Thanh Diện với bên ngoài.

Trong rừng, hơi sương dày đặc, tựa như tiên cảnh, nhưng lại có vẻ hơi kỳ dị.

Lâm Thanh Diện đã nhanh chóng đi được nửa tiếng.

Trên đường, lại chẳng gặp bất kỳ nguy hiểm gì, ngược lại, khi vào trong rừng sương, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy linh khí ngập tràn, ngay cả hô hấp cũng thoải mái hơn nhiều, cả người tinh thần sảng khoái.

“Nơi đây đúng là vùng đất linh thiêng!”

Lâm Thanh Diện tán thưởng.

Theo ghi chép trên bản đồ, gần ngay phía trước là một hồ nước rộng lớn.

Trong lúc vượt rừng, Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy hơi khát.

Không bằng uống ít nước sạch trong núi rồi lại tiếp tục đi sâu vào trong.

Nghĩ vậy, Lâm Thanh Diện bèn bước nhanh đến bên hồ.

“Trong thật!”

Lâm Thanh Diện cảm thán, sau đó cúi người, uống một hớp.

Nước trên núi có vị nhàn nhạt, vô cùng đã khát, uống ngon hơn nước suối Nông Phu trong thành phố nhiều.

Sau khi uống liên tiếp mấy ngụm, Lâm Thanh.

Diện vô cùng khoan khoái, dường như trong nước cũng chứa linh khí, khiến người ta lập tức thần thanh khí sảng.

Ngay lúc Lâm Thanh Diện lâu miệng, chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Đột nhiên, dưới đáy dòng suối vọng lại một tiếng vang vô cùng lớn.

Lâm Thanh Diện lập tức cảnh giác, theo thần hồn mạnh mẽ cảm nhận, trước tiên anh lùi ra xa mười mét.

Ngay sau đó, dòng suối giống như được đun sôi, bọt sủi sùng sục.

“Đây là..”

Lâm Thanh Diện nhìn mọi việc trước mắt, đột nhiên, một con mãng xà theo những bọt khí to lớn từ dưới nước vọt thẳng lên!

Không ngoa khi nói đó là một con mãng xà.

Trong ấn tượng của Lâm Thanh Diện, con mãng xà này còn to gấp mười lần con mãng xà trong sở thú hoang dã Kinh Đô!

Con mãng xà nhổ ra một thứ như chiếu thư, nghểnh cao cổ, đôi mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện.

“Đây… chính là linh thú sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio