Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG : PHẢN PHỆ
“Cốc chủ, đồng ý với anh ta đi !”
Tiểu Điêu đi đến trước đài, bình tĩnh nói, sau đó, cô ta nhìn về phía Tả Nhạc.
“Nếu như thua, thì phải thêm một điều kiện nữa, đó chính là, anh và cô gái này, phải chính thức cúi đầu xin lỗi với những người bị các người đánh bị thương !”
“Được, tôi đồng ý.”
Tả Nhạc nhẹ nhàng cười, nói: “Dù sao thì cuối cùng cũng là thua thôi.”
“Ai thua ai thắng, phải đấu thì mới biết được !”
Tiểu Điêu nói xong nhìn về phía Điền Uyên: “Cốc chủ, trận đấu có thể bắt đầu rồi.”
Điền Uyên nhìn Tiểu Điêu, mới học cùng với Triệu Ất trong sơn động ngắn ngủi hai ngày thôi, mà dường như khí chất con nhỏ này đã thay đổi không ít rồi.
Tính cách kiêu ngạo, tùy hứng vốn có dường như đã thu lại ít nhiều, ngược lại, nhiều thêm mấy phần chín chắn.
“Được, nếu đã như vậy chi bằng buông tay một lần vậy.”
Điền Uyên đồng ý, nói.
Cũng giống như Lâm Thanh Diện vậy, một mình một người nếu muốn trưởng thành, thì nhất định phải trải qua các loại tranh đấu.
Bây giờ, Tiểu Điêu thân là niềm hy vọng của Dược Thần Cốc, trận đấu lần này với cô ta mà nói cũng là quá trình tất yếu phải trải qua.
Tiểu Điêu và Tả Nhạc đi đến chính giữa đại sảnh.
Hai chiếc bàn bằng gỗ tử đàn đã được kê xong, Tả Nhạc hơi hơi mỉm cười, từ trong cái túi mang theo bên người lấy ra hai phần nguyên liệu cần thiết để chế tạo Tiềm Hành đan.
“Nếu như cô cảm thấy tôi ăn gian, thì có thể đổi lấy phần của tôi.” Tả Nhạc nói.
“Không cần.”
Tiểu Điêu vẻ mặt lạnh như băng.
Từ nhỏ đã được tiếp xúc với đan dược, Tiểu Điêu chỉ cần dựa vào mùi vị đặc trưng của nguyên liệu đã có thể phán đoán được thật giả rồi.
“Thi đấu, bắt đầu !”
Hầu Tử đứng một bên hô lớn.
Tầm mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hai người đang ở chính giữa đại sảnh.
“Ông già Triệu, ông nói xem Tiểu Điêu chế tác Tiềm Hành đan, liệu có mấy phần cơ hội chiến thắng.” Điền Uyên đứng một bên nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Nói thật là, không đến hai phần.” Triệu Ất trả lời.
“Hai phần?”
Mắt Điền Uyên ánh lên vẻ thất vọng, nhưng vừa nghĩ đến, tỷ lệ thành công của mình cũng chỉ là ba phần mười, Tiểu Điêu có thể đạt đến hai phần, đã xem như rất tốt rồi.
“Chẳng qua, hai ngày nay cô nhỏ này ở chỗ tôi đã luyện tập rất khắc khổ, tôi cũng ôm chút kỳ vọng với cô nhỏ đấy.” Triệu Ất nói.
“Thật hả? Đứa nhỏ này tôi đã nhìn từ nhỏ tới lớn, thiên phú rất tốt, nhưng mà có lúc khó tránh khỏi ham chơi, ông già Triệu, ông quả thật là một người thầy tốt đấy. Về điểm này, tôi không so được với ông.” Điền Uyên nói.
Triệu Ất cười cười tự giễu: “Liên quan gì đến tôi chứ, hai ngày này tôi nói với nó thiên phú của Lâm Thanh Diện khủng khiếp tới mức nào, nhờ thế Tiểu Điêu mới chăm chỉ lên đấy, tôi nghĩ, chắc nó muốn đợi đến lúc Lâm Thanh Diện từ rừng rậm Sương Mù trở ra, biểu diễn cho cậu ấy xem đấy mà !”
“Hóa ra là như vậy à.”
Điền Uyên không biết làm sao cười cười, sao đó thở ra một hơi: “Cũng không biết ở trong rừng rậm Sương Mù, Lâm Thanh Diện thế nào rồi.”
“Đúng vậy, nếu như cậu ấy còn ở đây, thì hai cái người ở công hội Luyện kim kia, thật sự chẳng đáng để vào mắt!” Triệu Ất cũng đồng dạng nói.
Chính giữa đại sảnh, tốc độ tay của Tả Nhạc cực nhanh, có thể nhìn ra được, thủ pháp chế tác của anh ta khá thuần thục.
Đồng thời, xung quanh cơ thể anh ta, lờ mờ có một vòng linh khí từ từ phát tán.
“Lại là một luyện đan sư có sẵn trong mình tinh thần lực cường đại.”
Điền Uyên nhỏ giọng nói, không khỏi cảm thán vì thực lực của công hội Luyện kim.
Muốn chế tác ra được đan dược cấp bậc hoàn mỹ, nhất định phải tập trung toàn bộ tinh thần, không được để bất cứ thứ gì xung quanh làm phiền đến mình.
Lông mày Tiểu Điêu hơi nhăn, lại vẫn chần chừ không bắt tay vào làm.
“Lần này, mình chỉ có thể thành công, không được phép thất bại!”
Tiểu Điêu nghĩ trong lòng, lần đầu tiên cô ta nảy sinh một loại cảm giác có tên là trách nhiệm.
Tinh thần lực tản ra, Tiểu Điêu bắt đầu chế tác.
Trước tiên cô ta lấy ra hai loại nguyên liệu, phân lượng vừa đủ, sau đó bắt đầu dung hợp lại với nhau.
Dưới cảm nhận của tinh thần lực, Tiểu Điêu có thể chuẩn xác nắm bắt thời gian đan dược dung hợp với nhau.
Chỉ có điều, nguyên liệu cần thiết để tạo ra đan dược cấp bậc hoàn mỹ vốn dĩ chính là cực kỳ quý hiếm, muốn dung hợp chúng lại với nhau, cũng phải tiêu hao rất nhiều.
Hài giờ đồng hồ đã trôi qua.
Trên trán Tiểu Điêu lấm tấm những giọt mồ hôi, vẫn luôn tập trung toàn bộ lực chú ý, lúc này trông cô ta đã có chút mệt mỏi rã rời.
Nhưng nhìn sang phía Tả Nhạc, bước đầu tiên đã hoàn thành, mùi hương đặc thù của đan dược đã bao phủ đại sảnh.
Chỉ mới dung hợp xong hai loại nguyên liệu thôi, đã xuất hiện dáng vẻ của đan dược cấp bậc hoàn mỹ rồi.
“Nhìn đi, cô thua chắc rồi.”
Tả Nhạc tranh thủ nghỉ ngơi giây lát, nhẹ giọng nói.
Tiểu Điêu lại vẫn mắt điếc tai ngơ, hết sức chăm chú.
“Đúng rồi, quên không nói một tiếng với cô, thực ra ấy mà, lúc ở công hội Luyện kim, cái loại Tiềm Hành đan này tôi đã thử luyện chế không dưới mười lần rồi, đã nắm vững tất cả những điểm mấu chốt trong đó, bây giờ tôi chế tác Tiềm Hành đan, tỷ lệ thành công đã sắp đạt đến tám phần rồi, cô đấu sao lại được với tôi chứ !”
Sau đó Tả Nhạc lại nhỏ giọng nói, ý đồ quấy nhiễu tâm tư của Tiểu Điêu.
Quả nhiên, cơ thịt trên mặt Tiểu Điêu hơi hơi rung động.
Là một luyện đan sư, Tiểu Điêu dĩ nhiên biết, nếu không ngừng lặp đi lặp lại chế tác một loại đan dược, tỷ lệ thành công tất nhiên sẽ được đề cao rất nhiều.
Chỉ có điều, dưới tình huống thông thường, chế tác đan dược từ cấp bậc cao trở lên sẽ không dễ dàng như vậy, dù sao, đan dược đến cấp bậc này, chỉ xét riêng nguyên liệu dùng để chế tạo, đã cực kỳ đắt đỏ, đồng thời cũng rất quý hiếm rồi.
Nếu Tả Nhạc có thể chế tác loại đan dược cấp bậc hoàn mỹ Tiềm Hành đan này không dưới mười lần, thì đủ thấy bối cảnh cùng tiềm lực tài chính của công hội Luyện kim cường đại thế nào.
“Hỏng bét, nhìn kìa, Tiểu Điêu có vẻ đã hơi căng thẳng rồi.” Điền Uyên cũng nhanh chóng phát hiện được thay đổi của Tiểu Điêu.
Triệu Ất cũng rất lo lắng, nhưng việc đã đến nước này, ông ta chỉ có thể mở miệng an ủi: “Không sao, cho dù Tiểu Điêu thua đi nữa, thì Tả Nhạc muốn trong vòng ba ngày phát hiện ra bảo bối của chúng ta, cũng không phải là chuyện dễ dàng mà.”
“Uhm, hy vọng là như vậy.” Điền Uyên gật đầu nói.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời từ hoàng hôn đã chuyển thành lấp lánh ánh sao.
Lúc này, Tiểu Điêu đã hoàn thành bước dung hợp đầu tiên, chỉ là, Tả Nhạc bên kia đã bắt đầu dung hợp đến nguyên liệu cuối cùng rồi.
“Mình phải tăng tốc lên mới được, nhất định phải thắng !”
Tiểu Điêu âm thầm cổ vũ chính mình, căn bản không định nghỉ ngơi, trực tiếp tiến hành bước dung hợp cuối cùng.
Chỉ có điều, tinh thần lực vốn dĩ đã không bằng được Tả Nhạc, mà càng quan trọng hơn, đây vẫn là lần đầu tiên Tiểu Điêu chế tấc đan dược cấp bậc hoàn mỹ, tinh lực của cô ta đã sắp tiêu hao hết rồi.
Thời gian càng dài, Tiểu Điêu lại càng khó có cơ hội chế tác thành công, cô ta chỉ có thể dựa vào sức mạnh ý chí, thực hiện bước dung hợp cuối cùng.
Đột nhiên, một thứ mùi kỳ dị từ chỗ của Tiểu Điêu truyền ra.
Mọi người đều có chút ngạc nhiên, mùi hương này hình như không giống mùi đan dược cho lắm.
“Không hay! Tiểu Điêu gặp nguy hiểm rồi !”
Điền Uyên và Triệu Ất đồng thời hô lên, một bước xông vào bên trong.
Lúc này, sắc mặt Tiểu Điêu tái nhợt, mười ngón tay đều cứng đờ cả lại, thân thể cũng không ngừng run rẩy.
Trên bàn, Tiềm Hành đan chế tác dang dở, bấy giờ hoàn toàn trở nên trong suốt, không ngừng có linh khí từ bên trong tràn ra.
Mà nguồn gốc chỗ linh khí này, lại chính là từ bên trong cơ thể Tiểu Điêu.
Tiểu Điêu chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị đào rỗng, cô ta nỗ lực muốn duy trì tinh thần tỉnh táo, nhưng cả người như bị cố định tại chỗ, mặc cho đan dược điều khiển.
“Tiểu Điêu, mau từ bỏ việc chế đan đi!”
Điền Uyên lớn giọng hét.
Nhưng Tiểu Điêu lại mắt điếc tai ngơ, vẫn như cây cọc gỗ đứng im tại chỗ.
“Con nhỏ này, không muốn sống nữa à !”
Triệu Ất vội vàng nói, một phát tiến lên phía trước, kéo Tiểu Điêu ra.
Tiểu Điêu bị kéo ngã ra đất, cánh tay run rẩy, đồng tử dần dần mở lớn.
“Hỏng rồi, tinh thần lực tiêu hao quá nhiều, thân thể Tiểu Điêu không thể chịu được nữa rồi.” Điền Uyên sốt ruột nói.
“Không phải ông có Ngưng Thần đan đó à, mau cho nó uống đi, có lẽ vẫn còn cứu được đấy!” Triệu Ất cũng căng thẳng không kém.
“Ông bị ngáo à, chẳng lẽ ông quên hôm trước tôi đã đưa Ngưng Thần đan cho Lâm Thanh Diện rồi hay sao?”
Điền Uyên tức tối nói.
“Aizz !”
Triệu Ất không biết làm sao, thực lực của mình với Điền Uyên không đủ, căn bản không có cách nào ứng phó với tình huống thế này.
“Đều tại tôi, sao lại muốn để Tiểu Điêu tham gia thi đấu cơ chứ, đó là đan dược cấp bậc hoàn mỹ đấy, một khi phản phệ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được!” Điền Uyên tự trách nói.
Tiểu Điêu từ nhỏ đã sinh sống cùng với ông ta, ông ta sớm đã coi Tiểu Điêu như cháu gái mình mà yêu thương cưng chiều rồi.
“Cậu……”
Tiểu Điêu trước mặt tính mạng còn đang ngàn cân treo sợi tóc, Điền Uyên cũng chẳng để tâm được nhiều như thế.
“Được rồi, cô Tiểu Nguyệt, chúng ta nghỉ ngơi một đêm đi, sáng sớm ngày mai, hai chúng ta sẽ cùng cảm nhận phong quang vô hạn của nơi này.”
“Lâu như vậy mới xong, anh cũng vô dụng thật đấy.” Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói, dẫn đầu tiến về phía cửa.
Tả Nhạc bĩu bĩu môi, nhanh chóng đi theo.
Trong mắt tất cả mọi người của Dược Thần Cốc đều bừng bừng lửa giận, nhưng chỉ có thể nhìn theo bọn họ rời khỏi nơi này.
Chính vào lúc này, một luồng ánh sáng xẹt qua, một chiếc phi tiêu màu đen từ ngoài phòng bay thẳng vào trong.
Tiểu Nguyệt phản ứng rất nhanh, hơi nghiêng thân mình, tránh được trong đường tơ kẽ tóc.
“Ai !” Tiểu Nguyệt lớn giọng hô.
Một bóng dáng màu đen càng lúc càng tới gần, biểu cảm trên mặt anh lạnh nhạt, quần áo trên người cũng rách nát không chịu được, nhưng mà bước chân lại vẫn vững vàng như thế!
“Lâm Thanh Diện, là đại ca Lâm Thanh Diện !”
Hầu Tử mắt sắc là người đầu tiên nhận ra.
Điền Uyên cùng Triệu Ất đồng thời nhìn sang.
“Đúng là Lâm Thanh Diện thật kìa, rốt cuộc cậu ấy cũng đi ra rồi !”
“Tôi đã nói thằng nhóc này trời sinh không tầm thường rồi mà, quả nhiên tôi không nhìn nhầm người !”
……
Trông thấy người đến là Lâm Thanh Diện, khóe môi thiếu nữ rõ ràng hơi hơi co rút.
“Trận đấu vẫn chưa kết thúc, hai người các ngươi, tạm thời đừng đi vội !”
Cánh cửa đại sảnh đóng lại ngay tức thì, đôi mắt lạnh lùng của Lâm Thanh Diện gắt gao nhìn chằm chằm hai người trước mặt.