CHƯƠNG : ĐỂ TÔI LÀM
Chẳng qua mình mới vắng mặt có hai ngày mà thôi, Dược Thần Cốc lại thay đổi đến mức này vì sự có mặt của hai người mới đến.
Sát khí thoáng hiện lên trong mắt Lâm Thanh Diện, hôm nay anh phải bắt hai người ấy trả giá mới được!
Chỉ có điều, Lâm Thanh Diện hoàn toàn không bận tâm đến cái tên Tả Nhạc mà lại để ý đến Nguyệt Nhi, người nhỏ tuổi hơn một chút, Lâm Thanh Diện cảm thấy cô ta thâm sâu khó dò.
Bởi vì phải đối diện với khí thế mạnh mẽ của mình, rõ ràng người phụ nữ ấy không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa, kể từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, gương mặt cô ta luôn có vẻ hoang mang.
Thấy Lâm Thanh Diện bừng bừng khí thế ấy chậm rãi đi về phía mình, Tả Nhạc nấp sau lưng Tiểu Nguyệt trong vô thức.
Anh ta ló đầu ra nói với đám Điền Uyên: “Sao hả, Dược Thần Cốc của mấy người là thế này đây sao? Gọi người ngoài đến bắt nạt tôi? Thể diện của mấy người để ở đâu?”
“Chẳng phải cậu cũng như thế hay sao.”
Điền Uyên đanh giọng mà nói: “Nếu không có cô gái đáng sợ trước cậu, hôm nay cậu còn không vào nổi Dược Thần Cốc của bọn tôi nữa kìa!”
Tả Nhạc cắn răng, bị mắng mà cảm thấy hơi hoang mang.
Một lúc sau anh ta mới tiếp lời: “Hừ, tôi đến chỗ của mấy người cũng chỉ để thử đan mà thôi, vừa mới có kết quả, tôi đã chế tạo Tiềm Hành Đan thành công, còn mấy người thất bại rồi, cuối cùng người thắng vẫn là tôi, lẽ nào Dược Thần Cốc mấy người muốn lật lọng à?”
Điền Uyên nhíu mày thật chặt, cái tên này nói cũng đúng.
Nếu như mình lật lọng, đuổi bọn họ ra khỏi Dược Thần Cốc, sau khi xuống núi, chắc chắn bọn họ sẽ rêu rao cho cả thiên hạ biết, đến khi ấy, sợ rằng sẽ bị người đời chê cười.
“Thằng oắt xấu xa, đừng nghĩ rằng chúng tôi không biết cậu có âm mưu gì! Không phải là muốn dùng ba ngày này để tìm cái thứ mà công hội Luyện kim của mấy người muốn tìm hay sao, tôi nói cho cậu biết, trước kia không tìm được, sau này các người cũng sẽ không tìm được đâu!”
“Lão già chết bằm!”
Bị đối phương nói trúng tim đen, Tả Nhạc bắt đầu hơi sốt ruột.
“Sao hả, muốn đánh nhau à? Lần này Lâm Thanh Diện cũng đã đến rồi, cậu cảm thấy bọn tôi sợ cậu à?”, Triệu Ất xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau một trận.
“Đây là Dược Thần Cốc đó ư? Quả nhiên uy phong thật, thần kỳ thật!” Tiểu Nguyệt nói với giọng lạnh lùng.
“Cô kia, cô đừng ức hiếp người quá đáng!”
Điền Uyên lên tiếng.
Tiểu Nguyệt nhếch môi cười mỉa: “Lẽ nào không phải thế hay sao? Đã thua rồi thì phải làm theo ước hẹn ban đầu, chứ bằng không, cuộc so tài trước kia còn ý nghĩa gì nữa? Cốc chủ Điền, ông nói xem tôi nói có đúng hay không?”
“Cô…”
Điền Uyên siết chặt nắm tay, đúng là mình không có lý lẽ trên phương diện này thật.
“Được rồi.” Điền Uyên ra quyết định: “Dược Thần Cốc của chúng tôi không phải là hạng không có lý lẽ, cũng chắc chắn sẽ không đảo trắng thay đen, nếu đã là thế, cứ làm theo ước hẹn trước kia, hai người có thể…”
“Chậm đã!”
Lâm Thanh Diện chợt lên tiếng.
“Cái tên họ Lâm kia, cậu có xong chưa, cốc chủ Điền đã đồng ý rồi mà cậu còn muốn làm gì nữa? Lẽ nào đến chuyện của cốc chủ Điền mà cậu cũng muốn nhúng tay vào hay sao?” Tả Nhạc nói với vẻ tức giận.
Vẻ mặt của Lâm Thanh Diện hết sức lạnh lùng: “Giống hệt như một con chó, ngoại trừ sủa loạn thì còn biết làm gì nữa?”
“Cái thằng này!”
Lần đầu tiên bị người khác chửi là chó, ánh mắt Tả Nhạc tóe ra lửa, nhưng khi cân nhắc đến thực lực biến thái của Lâm Thanh Diện, anh ta vẫn ráng nhịn.
“Dù gì trưởng lão trong công hội cũng sẽ xử lý Lâm Thanh Diện thôi, cứ để cho nó hung hăng mấy ngày đi.”
Tả Nhạc thầm nghĩ bụng.
“Tôi đến Dược Thần Cốc hơn một tuần rồi, trước kia luôn theo Triệu Ất học cách chế tạo đan, nghiêm túc mà nói về mặt ý nghĩa, tôi cũng được xem là học trò của Dược Thần Cốc, bởi thế, tôi cảm thấy tôi có quyền lên tiếng về chuyện ngày hôm nay?”
Lâm Thanh Diện ngẩng đầu lên nói với bọn họ, gương mặt Triệu Ất đượm vẻ lúng túng.
Mình có dạy Lâm Thanh Diện kỹ thuật chế tạo đan gì đâu, tài năng bẩm sinh của anh đã vượt quá tưởng tượng của ông ta.
“Lên tiếng thì lên tiếng đi, dù gì ban nãy tôi cũng đã thắng rồi, không thể thay đổi kết quả được đâu.” Tả Nhạc nói.
“Thật sao?”
Lâm Thanh Diện nhìn đối phương với vẻ khinh thường: “Đừng có nói chắc quá như thế, anh nói Tiểu Điêu thua rồi, thế nhưng tôi lại cảm thấy cô ấy vẫn chưa thua đâu.”
“Chưa thua? Ha ha, sao lại có thể như vậy được, Lâm Thanh Diện, trước khi nói chuyện thì phiền cậu mở to mắt ra, Tiềm Hành Đan của cô ta vừa mới chế tạo được một nửa đã bị phản phệ, sao có thể nói không thua kia chứ?”
Tả Nhạc phá ra cười lớn.
Lâm Thanh Diện bước đến bên cạnh bàn, cầm Tiềm Hành Đan vừa mới chế tạo được một nửa của Tiểu Điêu lên: “Giống như những gì cậu nói đó, chẳng qua cô ấy chỉ mới chế tạo được có một nửa mà thôi, một nửa còn lại sẽ do tôi hoàn thành!”
“Cậu hoàn thành?”
“Đúng thế.” Lâm Thanh Diện gật đầu: “Thân là học trò mới vào Dược Thần Cốc hai ngày, tôi nghĩ chắc hẳn tôi có đủ tư cách để thay thế Tiểu Điêu.”
“Hừ, cho dù cậu có thay thế thì làm sao, hoàn thành được hay không nói sau đi, cho dù hoàn thành thì thời gian của cậu vẫn ít hơn tôi, cuối cùng người chiến thắng vẫn là tôi mà thôi.” Tả Nhạc nói một cách thờ ơ.
“Thế…Nếu như tôi có thể khiến cho viên Tiềm Hành Đan này có phẩm cấp cao hơn anh thì sao?” Lâm Thanh Diện nói một cách hững hờ.
“Cậu nói cái gì? Phẩm cấp cao hơn tôi à?” Ánh mắt Tả Nhạc lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rồi sau đó anh ta phá ra cười ha hả: “Tôi đã luyện tập chế tạo Tiềm Hành Đan mười mấy lần rồi, viên thuốc mà tôi chế tạo thành công trong ngày hôm nay đạt đến hạng thượng phẩm, làm sao cậu có thể hơn tôi được!”
“Đợi lát nữa tôi làm xong, kêu mọi người bình phẩm là được ngay thôi chứ gì?”
Lâm Thanh Diện nói một cách bình tĩnh.
“Được, tôi muốn xem xem cậu làm sao có thể chế tạo được viên thuốc còn cao cấp hơn cả hàng thượng phẩm.” Tả Nhạc nói một cách chắc nịch.
Anh ta cho rằng đan dược hoàn hảo thuộc hạng thượng phẩm đã là đỉnh cao trong số đan dược, sẽ không có bất cứ thứ gì tốt hơn nó, bởi thế, anh ta vẫn luôn đợi đến lúc nhìn thấy Lâm Thanh Diện bị xấu mặt.
Lâm Thanh Diện phớt lờ đối phương, anh khép mắt lại, nhìn viên đan dược chỉ mới làm được một nửa trong tay của mình!
Triệu Ất và Điền Uyên đều nhíu mày lại thật chặt.
Đương nhiên bọn họ biết rằng phẩm cấp cao hơn mà Lâm Thanh Diện nói có nghĩa là gì!
Muốn tốt hơn cả đan dược thượng phẩm, tất nhiên phải sản sinh được dược khí!
Đan dược cấp thấp và cấp cao mà Lâm Thanh Diện từng chế tạo hồi trước đều có dược khí, chẳng lẽ lần này vẫn có thể chế tạo dược khí trên một viên đan dược hoàn hảo hay sao?
Triệu Ất và Điền Uyên đều nín thở, dược khí xuất hiện trên viên đan dược hoàn hảo, đây là chuyện cả trăm năm nay chưa từng có rồi!
Bây giờ ánh mắt của Tiểu Nguyệt ở bên cạnh cũng thoáng có vẻ kỳ dị, cô ta nhìn Lâm Thanh Diện đang chế tạo thuốc mà trong lòng hơi lo lắng.
“Lẽ nào cái tên này mạnh đến mức có thể làm…”
Tiểu Nguyệt không dám nghĩ nhiều, chỉ nhìn hành động tiếp theo của Lâm Thanh Diện.
Thần hồn cảm nhận được, Lâm Thanh Diện bắt đầu dung hòa tất cả mọi thiếu sót của Tiểu Điêu.
Nhưng mà Lâm Thanh Diện cũng có thể đoán được so với lần trước kia, hai ngày nay Tiểu Điêu tiến bộ rất nhiều, dù gì đây là đan dược hoàn hảo cơ mà.
Sau khi sửa lại tất cả những khuyết thiếu của Tiểu Điêu ban nãy, viên Tiềm Hành Đan chỉ mới hoàn thành được một nửa ấy sáng hơn ban nãy rất nhiều.
Hương thơm nhàn nhạt lập tức bao phủ quanh phòng, Điền Uyên và Triệu Ất lập tức cảm thấy căng thẳng.
Tiếp theo là bước cuối cùng, quyết định thành công hay thất bại!
Trước kia Tiểu Điêu bị phản phệ ở chính bước này, bây giờ, Lâm Thanh Diện cũng đối mặt với vấn đề tương tự.
Chỉ có điều, so với Tiểu Điêu, thần hồn của Lâm Thanh Diện càng tinh khiết hơn, đồng thời cũng mạnh mẽ hơn.
Bột phấn vụn xuất hiện trên tay Lâm Thanh Diện, cuối cùng dung hòa với dược liệu ấy.
Trong lúc tức thời, dược liệu thay đổi về bản chất, linh khí của cả viên thuốc càng rực rỡ hơn nữa.
“Bột Linh Tê!”
Điền Uyên buột giọng kêu thốt.
Triệu Ất còn cảm thấy kinh ngạc hơn: “Đây…Còn có chuyện gì mà thằng nhóc này không làm được nữa hay không?”