Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG : QUÁ GIỐNG RỒI
Một ấm trà thơm uống hết, Điền Uyên ngồi ở đối diện Lâm Thanh Diện hơi há miệng.
Cho dù ông ta đã tại thế mấy chục năm, nhưng, đối diện với tất cả những gì Lâm Thanh Diện vừa nói, vẫn như là như đứa trẻ chưa chào đời.
“Không ngờ, cạnh Dược Thần Cốc chúng tôi, vậy mà là linh nguyên còn sót lại thế giới này!”
Điền Uyên mất tiếng nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu: “Chỉ là nước chảy ra từ trong rừng rậm Sương Mù, tập trung tới Dược Thần Cốc của các ông trở thành linh tuyền thì đã có thể khiến các ông hưởng mãi không hết rồi.”
“Phải, một nơi phong thủy quý giá như này, không thể để người có tâm cơ cướp đi!”
Điền Uyên lập tức tỏ rõ lập trường: “Lâm Thanh Diện, cậu yên tâm, chúng tôi và linh thú của rừng rậm Sương Mù làm hàng xóm được mấy trăm năm, bọn chúng bởi vì một lời hứa của bản thân năm đó mà cô độc canh giữ mấy trăm năm nay, chúng tôi càng nên cống hiến để bảo vệ linh nguyên.”
“Nếu như, sau này người của Thương Nguyên Giới tới xâm phạm, Dược Thần Cốc chúng tôi dẫn đầu xông lên, nhất định sẽ liều chết bảo vệ!” Điền Uyên nói.
Lâm Thanh Diện tán thưởng nhìn Điền Uyên: “Theo tôi thấy, người của Thương Nguyên Giới, chắc cách chúng ta không xa rồi, sợ rằng không bao lâu nữa thì sẽ tới đây.”
“Tại sao nói như vậy?” Điền Uyên kinh ngạc nói.
“Lúc đầu, Thần Ma Tu La sau khi đem toàn bộ truyền thừa cho ta, hư ảnh hoàn toàn tan biến, không biết như nào, cũng chính từ khi đó, khe nứt của con đường nối từ trái đất tới Thương Nguyên Giới càng nứt lớn hơn trước kia.”
Lâm Thanh Diện nói, mà tất cả chuyện này, đều là trước đó Lý Mộ Bạch nói cho mình.
“Tôi nghĩ, chắc là người của Thương Nguyên Giới đã cảm nhận được Ma Thần Tu La đã hoàn toàn biến mất, vì thế mới càng thêm không có kiêng kỵ, càng lực lượng lớn, muốn mở ra con đường!” Lâm Thanh Diện nói.
“Như thế, thời gian dành cho chúng ta đã không còn nhiều.”
Điền Uyên ý thức đến tính nghiêm trọng của sự việc.
“Không sai,” Lâm Thanh Diện gật đầu: “So sánh với Thương Nguyên Giới, cường giả trên thế giới này của chúng ta thật sự quá ít, không biết Điền cốc chủ có cách gì, có thể mau chóng nâng cao thực lực không!”
“Đan dược! Lượng lớn đan dược cấp hoàn mỹ!”
Điền Uyên nói: “Chỉ là, lấy năng lực của chúng tôi hiện nay, luyện chế nhiều đan dược cấp hoàn mỹ như thế, không biết phải mất tới năm tháng nào.”
“Đan dược cấp hoàn mỹ, chỗ đó của tôi ngược lại có mấy rương.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói.
“Cậu nói gì? Mấy rương?” Điền Uyên rất là kinh ngạc.
“Không sai, lúc đầu khi giết một người của Thương Nguyên Giới, ở chỗ của ông ta có mấy rương đan dược hoàn mỹ.” Lâm Thanh Diện thành thật nói, chỉ là, người mà anh giết này, đã còn từng làm sư phụ của anh.
Điền Uyên hóa đá ba giây.
Giết một cường giả của Thương Nguyên Giới, ở trong miệng Lâm Thanh Diện nói ra lại là chuyện bình thường như vậy.
“Vậy quá tốt rồi, chỉ là, công hiệu của mỗi một viên đan dược không như nhau, có đan dược là dùng để chữa thương, có đan dược là dùng để dưỡng khí, không biết công hiệu của mấy rương đan dược lớn đó là gì, nếu đều là đan dược dùng để nâng cao tu vi của con người, vậy thật sự chính là món quà trời ban rồi.” Điền Uyên nói.
“Cái này ta tạm thời còn không biết.”
Lâm Thanh Diện thành thật nói, lúc đó, anh đối với đan dược không có hiểu, chỉ biết thứ Tần Trường Sinh vứt lại là đan dược cấp hoàn mỹ, còn công hiệu, ngược lại không biết gì.
“Ồ, có điều có tốt hơn không có nhiều.”
Điền Uyên nói rồi, lộ vẻ thất vọng.
“Điền cốc chủ không biết loại đan dược có thể nâng cao thực lực mà ông nói đó, tên là gì? Có phương thuốc luyện chế không?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Sao hả, cậu muốn luyện chế sao?” Điền Uyên hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu: “Muốn thử một chút.”
“Được, tôi bây giờ lấy cho cậu.”
Nói rồi, Điền cốc chủ từ trong ngực lấy ra phương thuốc luyện chế, đưa vào tay Lâm Thanh Diện.
“Khí Hồn đan?”
Lâm Thanh Diện nhìn phương thuốc luyện chế này có hơi quen thuộc: “Đây không phải chính là phương thuốc luyện chế đan dược mà lần trước tôi vào trong cốc, đưa cho ông sao?”
“Không sai.”
Điền Uyên nói: “Cuộc tỉ thí luyện đan sau, ta muốn luyện loại đan dược này, chỉ là, nhân sâm trong đó khá khó tìm.”
“Điền cốc chủ nói đùa rồi, Dược Thần Cốc thiên tài địa bảo nhiều vô số, nhân sâm mà lại khó tìm.” Lâm Thanh Diện nói.
“Lâm thiếu chủ có điều không biết, đan dược này nếu là muốn nâng cao phẩm chất, mấu chốt nằm ở nhân sâm, tuổi thọ của nhân sâm càng lâu, vậy thì đan dược cũng càng tinh thuần, đối với việc nâng cao thực lực cũng càng nhiều.”
Điền Uyên nói tiếp: “Thời gian dài như vậy trôi qua, ta cũng chỉ tìm được mười mấy cây nhân sâm hơn một nghìn năm, muốn luyện ra được đan dược thượng phẩm, sợ rằng vẫn là không đủ.”
Nhân sâm hơn một nghìn năm, đây nếu như lấy tới hội đấu giá, sợ rằng lập tức sẽ được tất cả các gia tộc lớn trên thế giới nhắm vào, nhưng cho dù là như thế, Điền Uyên vậy mà còn chê tuổi thọ quá thấp.
“Tôi nghe nói, nhân sâm tuổi thọ càng dài, hấp thụ tinh hoa trời đất cũng càng nhiều, hơn nữa không dễ gì phát hiện.” Lâm Thanh Diện nói.
“Không sai, những nhân sâm này đều là có linh tính, vì thế, bình thường chúng ta khi lên núi đào nhân sâm, nếu như phát hiện một cây chưa trưởng thành, đều sẽ buộc sợi dây đỏ trên thân của nó, phòng trừ nó chạy linh tinh.” Điền Uyên khẽ cười nói.
“Thì ra là như vậy.”
Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói: “Như này đi, phương thuốc luyện chế của Khí Hồn đan tôi đã nhớ, nếu rảnh, tôi sẽ thử luyện chế, xem thử thành phẩm như thế nào.”
“Như thế này thì quá tốt rồi.” Điền Uyên vui mừng nói.
Đối với kỹ thuật luyện đan bây giờ mà nói, ông ta đã không phải là đối thủ của người thanh niên trước mắt này rồi.
“Ngày mai tôi xuống núi một chuyến, mua vài bộ quần áo, Điền cốc chủ ngày mai hãy đem tất cả thư tịch liên quan tới dược liệu đến phòng của tôi, tôi muốn nghiên cứu y thuật.” Lâm Thanh Diện nói.
“Cậu cũng có hứng thú với y thuật sao?” Điền Uyên ngạc nhiên hỏi.
“Người vợ ở nhà của tôi, bây giờ còn đang trúng độc, tôi muốn xem thử, có cách gì có thể giúp cô ấy giải được độc tính hay không.” Lâm Thanh Diện nói.
“Cậu chỉ cần luyện được Bách Linh Đan, tự nhiên có thể giải bách độc.” Điêng Uyên tự tin nói.
“Nếu như, viên độc dược này là đến từ Thương Nguyên Giới thì sao?”
Lâm Thanh Diện hỏi.
“Thương Nguyên Giới!”
Điền Uyên đứng dậy, sững ra nói: “Không biết vợ của cậu, sao lại trúng độc của Thương Nguyên Giới?”
Lâm Thanh Diện không có nhiều lời, trong mắt lại vụt qua sát cơ.
Bóng dáng của Sở Nguyệt xuất hiện ở trong đầu, nhất là nụ cười u ám mang theo sự châm chọc đó của bà ta, càng khiến Lâm Thanh Diện lửa giận thiêu đốt.
Đột nhiên, đầu óc của anh ong một tiếng, tối qua, đôi mắt của Tiểu Nguyệt vậy mà cùng với mắt của Sở Nguyệt trùng nhau ở trong đầu.
“Cái này, cũng quá giống rồi!”
Lâm Thanh Diện kinh ngạc đến mất tiếng.
“Lâm thiếu chủ, cậu làm sao thế? Thứ gì quá giống?” Điền Uyên không hiểu liền hỏi, ông ta còn chưa từng thấy biểu cảm như này của Lâm Thanh Diện.
Ánh mắt của Lâm Thanh Diện trở nên mê mang, càng nghĩ càng cảm thấy không dám tin.
Một người phụ nữ gần tuổi, người kia là cô gái chỉ tuổi, cái này sao có thể là một người được?
Nhưng, vừa nghĩ đến hai người cùng có tu vi Hóa Cảnh đỉnh phong, Lâm Thanh Diện khẽ lắc đầu.