Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG : HOÀN TOÀN THUA RỒI
Nơi mua sắm gần nhất so với Dược Thần Cốc đó chính là khu trấn nhỏ mà Lâm Thanh Diện đã từng tới.
“Không biết là bọn người Lương Cung Nhạn Sương đã đi chưa nữa.”
Lâm Thanh Diện thầm nghĩ ở trong lòng, cũng không có dự định đi đến khách sạn Song Mộc để tìm tòi thực hư.
Bây giờ đã không còn giống như lúc trước đến đây, hiện tại trấn nhỏ đã khôi phục lại sức sống ngày trước.
Tất cả các cửa hàng trên đường phố đã khôi phục lại việc kinh doanh, mọi người cũng bỏ đi khẩu trang, tự do hô hấp không khí một lần nữa.
Đi đến trong một cửa hàng trên trấn nhỏ, Lâm Thanh Diện bước vào trong.
Tùy ý đi dạo trong mấy cửa hàng bán đồ dành cho nam, Lâm Thanh Diện cũng không nhìn thấy quần áo phù hợp.
Bình thường cũng rất ít khi đi dạo phố, trên cơ bản quần áo của anh đều là do Hứa Bích Hoài phụ trách.
“Kính chào quý khách, anh đến đây mua quần áo à, cửa hàng của chúng ta vừa mới được khai trương vào ngày hôm qua, mua chín trăm nghìn thì sẽ được giảm bốn trăm năm mươi nghìn.”
Một nhân viên bán hàng đi đến chào hàng với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện khách khí từ chối, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ là nhìn mình rất nghèo túng hả? Chỉ xứng đáng với giá tiền với loại quần áo này?
Nhưng mà khi nhìn thấy nhãn hiệu của quần áo đang mặc trên người mình do Điền Uyên chuẩn bị cũng không được gọi là quần áo, Lâm Thanh Diện cũng không còn so đo nhiều như vậy nữa.
Rốt cuộc là Lâm Thanh Diện đã dừng lại ở một cửa hàng bán quần áo dành cho nam.
Có vẻ như là kiểu dáng của cửa hàng này không tệ lắm.
Vừa mới bước vào, Lâm Thanh Diện đã bị một âm thanh hấp dẫn.
Khóe miệng của anh cong lên, lộ ra một nụ cười.
Người này không phải là ai khác, chính là Vương Giai Trí mà lúc nãy anh vừa mới gặp.
Chỉ là lúc này ở bên cạnh của Vương Giai Trí có một người phụ nữ đang đứng đó.
“Vương tổng, anh đừng có tức giận nữa mà, không phải là em đi mua quần áo với anh đó ư, anh bớt giận đi, đừng có so đo với người ở trên núi đó nữa mà.”
Cô gái ở bên cạnh nũng nịu nói.
“Em thì biết cái gì chứ, em có biết là nhân sâm của bà cụ đó có giá trị bao nhiêu tiền không hả, ít nhất là có giá mười lắm tỷ lận đó. Bà nội nó chứ, nếu như không phải là do thằng nhóc đó thì ngày hôm nay tôi đã phát tài rồi.”
Vương Giai Trí nói những chuyện vừa xảy ra lúc nãy, anh ta vẫn cảm thấy tức giận như cũ.
“Được rồi được rồi, anh đừng có nóng giận nữa mà, cùng lắm thì tối nay người ta nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Cô gái lên tiếng nói, thể hiện sức quyến rũ với Vương Giai Trí.
Trong nháy mắt ánh mắt của Vương Giai Trí trở nên hèn mọn: “Là em nói đó nha, nhưng mà không cho chơi xấu đâu.”
Nói xong, anh ta nhẹ nhàng ôm eo của cô gái đó, lại hôn một ngụm lên trên mặt của đối phương.
“Hắc hắc, cái thằng nhóc cho dù có lợi hại thì sao chứ, tiền tài, phụ nữ, tôi cần cái gì thì có cái đó, anh ta chả là cái thá gì hết.”
“Đúng vậy đó Vương tổng, anh cũng đừng có quên là em nhìn trúng đôi khuyên tai đó…”
“Yên tâm đi, chẳng phải chỉ là chuyện chín trăm triệu thôi hả, chuyện nhỏ, có đều là tối nay phải nhìn biểu hiện của em rồi.” Vương Giai Trí cười nói, tay đặt bên eo của đối phương và nắm chặt hơn một chút.
Lúc bọn họ đi dạo với nhau được nhiên Vương Giai Trí giống như là gặp quỷ mà đứng yên tại chỗ, hai mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện ở đối diện.
“Xem ra là hai người chúng ta rất có duyên với nhau.” Lâm Thanh Diện mỉm cười chào hỏi.
“Anh, anh muốn làm cái gì, không phải là anh muốn cướp bóc tôi đó chứ.”
Vương Giai Trí căng thẳng nói, dù sao thì đó đối phương cũng biết trên người mình có sáu trăm triệu tiền mặt.
“Cái gì ăn cướp cả?”
Nghe thấy Vương Giai Trí nói như vậy, nhân viên cửa hàng ở bên cạnh cũng lập tức khẩn trương nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
“Yên tâm đi, anh chẳng có cái gì đáng để tôi cướp đâu, tôi đến đây để mua quần áo.”
Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.
“Mua quần áo hả?” Sau khi Vương Giai Trí nghe xong, ngược lại là thả lỏng hơn một chút.
Cô gái ở bên cạnh sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì lập tức đoán được đây chính là cái người sống trên núi mà Vương Giai Trí đã nói tới.
“Quần áo này là thứ mà anh có thể mua được à, nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của anh đi, mấy cái loại hàng giảm giá được bày ở dưới đất bán ở ngoài cửa mới phù hợp với anh đó.” Cô gái khinh thường nói.
“Sao vậy, quần áo ở đây rất đắt à?”
Từ trước đến nay, Lâm Thanh Diện mua quần áo đều không hỏi giá cả, giờ phút này ánh mắt của anh quét nhìn lên giá ở trên bảng, một cái áo thun bình thường mà cũng phải mua với giá mấy triệu bạc, áo khoác đồ vest cái gì đó vàng lại có giá trị mấy chục triệu.
“Giá tiền này… vẫn bình thường mà.” Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.
“Xời, giả vờ làm hảo hán hả?” Cô gái bĩu môi.
Lâm Thanh Diện không thèm để ý nhiều như vậy, nói với nhân viên của cửa hàng: “Làm phiền cô đưa bộ đồ vest cho tôi thử một chút.”
“Anh chắc chắn… bộ đồ này là kiểu dáng mới nhất có giá ba trăm chín mươi triệu.” Nhân viên cửa hàng cẩn thận nói.
“Tôi chắc.”
Lâm Thanh Diện gật gật đầu, nhận lấy bộ đồ.
“Chờ đã.”
Một bộ đồ vest có giá trị ba trăm chín mươi triệu, trích phần trăm ra cho mình cũng chỉ có hai mươi bốn hai mươi lăm triệu, vụ làm ăn này không thể thất bại được.
“À, bộ quần áo ở trong tay của anh là hàng đặc biệt, chuyện này anh em xem nếu như anh không mua thì anh tặng lại cho quý khách này đi?” Nhân viên cửa hàng dò hỏi.
“Cô cảm thấy là tôi mua không nổi?”
Lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu lại: “Ai tới trước tới sau, là tôi lấy bộ quần áo này trước, cho nên cho dù tôi có mua hay không mua thì cũng phải cho tôi thử rồi hẵng nói.”
Nói xong, anh cũng mặc kệ đối phương đối xử với mình như thế nào, Lâm Thanh Diện trực tiếp cầm quần áo mặc lên trên người.
Lâm Thanh Diện trời sinh là một cái móc treo quần áo, sau khi mặc bộ đồ vest này lên trên người, khí chất cả người lại càng phát huy vô cùng tinh tế.
Lại kết hợp với gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, mùi vị đàn ông lại càng không thể cản nổi.
Ngay cả Hồng Hồng chanh chua giờ phút này mà cũng không nhịn được nhìn Lâm Thanh Diện thêm vài lần.
So sánh với Lâm Thanh Diện, cái tên Vương Giai Trí mập mạp ở bên cạnh thật sự quá bình thường.
“Quần áo cũng được đó.” Lâm Thanh Diện đứng soi gương tùy ý nói.
“Xời, được thì làm sao chứ, còn không phải là không mua nổi nữa à?” Vương Giai Trí xem thường nói.
Quần áo có giá ba trăm chín mươi triệu, ngay cả bản thân anh ta cũng phải suy nghĩ một chút, anh ta không tin là Lâm Thanh Diện có thể mua được nó.
Lâm Thanh Diện nở nụ cười nói với nhân viên cửa hàng: “Gói lại đi.”
“Gói lại?”
Nhân viên cửa hàng kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện.
“Đúng vậy.”
Lâm Thanh Diện cười nói, tùy ý đi dạo: “Cái này, cái này, còn có cái này…”
“Quý khách muốn hết tất cả những món này luôn?”
Nhân viên bán hàng đi theo sau lưng của Lâm Thanh Diện lên tiếng nói.
“Không.”
Lâm Thanh Diện lắc đầu.
Lúc này rốt cuộc Vương Giai Trí cũng đã không nhịn cười được nữa cười lên ha hả.
“Cái tên này anh còn cần gì phải giả vờ ở đây nữa chứ, ở đây nửa ngày kết quả là không muốn một cái gì hết.”
Lâm Thanh Diện lười nhác nhìn đối phương, nói với nhân viên bán hàng: “Những thứ mà lúc nãy tôi chỉ tôi không cần, còn lại gói hết toàn bộ cho tôi đưa đến khách sạn Song Mộc.”
“Cái gì chứ? Quý khách, quý khách nói không sai đó chứ? Quý khách nói là quý khách muốn hết luôn hả?” Nhân viên bán hàng kinh ngạc nói.
“Không sai.”
Lâm Thanh Diện cười nói: “Tính giá đi, quẹt thẻ.”
Nói xong, anh đưa cái thẻ màu đen từ trong tay ra.
“Anh chờ một chút, để tôi đi tính ngay.”
Nói xong, nhân viên bán hàng nhanh chóng chạy khỏi chỗ này đi tính tiền.
Lúc này trên mặt của Vương Giai Trí xanh đỏ một mảng.
“Cái tên này lại có tiền như vậy?”
Lâm Thanh Diện cười khẩy: “Cũng không coi như là nhiều tiền, có điều là có thể mua được chiếc xe có giá trị gấp mấy trăm lần chiếc của anh còn dư xài nữa là.”
“Anh.”
Vương Giai Trí lại kinh ngạc một lần nữa, không ngờ đến là đánh nhau mình cũng không đánh lại đối phương, về phương diện tiền tài vật chất so với đối phương cũng chỉ là chín con trâu mất một cọng lông.
Có điều cũng may là ở bên cạnh mình có một cô gái như là Hồng Hồng, hơn nữa nhìn cái tên này ngu ngốc muốn chết, cho dù có vợ thì chỉ sợ là cũng không xinh đẹp bằng người phụ nữ của mình.
“Xì, có tiền thì như thế nào, đàn ông yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân hơn.”
Nói xong, Vương Giai Trí ôm lấy Hồng Hồng khiêu khích nói tiếp: “Có nhìn thấy chưa hả, tôi có sức quyến rũ hơn anh nhiều.”
Lâm Thanh Diện nhếch miệng, cái cô gái có tên là Hồng Hồng cũng có vài phần nhan sắc, chỉ là so sánh với người phụ nữ của mình, cho dù là tướng mạo hay là khí chất đều phải thua rất nhiều.
Lâm Thanh Diện không nói lời nào, Vương Giai Trí càng cho mình đã chiếm thế thượng phong.
Sắc mặt của Lâm Thanh Diện bình tĩnh trực tiếp xem nhẹ đối phương, đi về phía quầy thu ngân.
Vương Giai Trí nói với cô gái đó: “Hồng Hồng, ngày hôm nay nhờ có em, nếu không thì tôi đã thua hoàn toàn rồi.”
“Đương nhiên rồi, đại mỹ nữ giống như em ấy có thể tìm được ở đâu nữa chứ, Vương tổng, anh nhất định phải cố mà trân trọng em đó.”
Hồng Hồng quyến rũ nở nụ cười.
Đúng lúc này ở cửa của cửa hàng quần áo nam lại truyền đến một âm thanh.
“Lâm Thanh Diện.”
Lâm Thanh Diện vô thức nhìn lại, chỉ nhìn thấy hai người Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ mang theo túi xách đứng ở cổng.
“Công tử, tôi không gì lầm đó chứ, quả nhiên là anh rồi.”
Nói xong, hai cô gái xinh đẹp đi thẳng về phía Lâm Thanh Diện.
Mà giờ phút này Vương Giai Trí đã hoàn toàn ngơ ngác.
Cái tên này có lai lịch gì vậy chứ? Hai cô gái này có thể gọi là cực phẩm, hơn nữa có thể nhìn ra được mối quan hệ của bọn họ rất không bình thường.
Lúc này Hồng Hồng cũng không nói nên lời.
Mình với đối phương chênh lệch nhau rất rõ ràng.
Hai người nhìn thấy như vậy, nhanh chóng xám mặt mày rời khỏi cửa hàng này.
Lúc đi được một nửa, Vương Giai Trí phản ứng được, lấy điện thoại ra tìm nhà họ Lâm ở kinh đô.
Lâm Thanh Diện! Cái tên này tên là Lâm Thanh Diện, trời đất ơi, lúc nãy mình đã làm gì với anh ta vậy chứ!
Hung hăng tán vào trong miệng mình hai cái, lần này Vương Giai Trí đã thua hoàn toàn rồi.