CHƯƠNG : ĐẢO NHỎ XẢY RA CHUYỆN
“Bích Hoài, em cùng nói chuyện với Từ Tài bọn họ đi, anh ra ngoài có chút việc.”
Hứa Bích Hoài thấy biểu cảm của Lâm Thanh Diện trở nên lãnh khốc, tuy trong lòng ẩn ẩn có hơi lo lắng, nhưng vẫn không nói gì.
Lâm Thanh Diện xoay người rời đi, đi ra bên ngoài y quán
“Ra đây đi”
Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.
Tú Nương và Vân Sơn, hai khôi lỗi này liền xuất hiện ở trước mặt Lâm Thanh Diện.
Khôi lỗi chính là hồn phách, đi lại tương đối tự do, tốc độ rất nhanh, người thường không thể theo kịp.
Lâm Thanh Diện sau khi nhìn thấy hai người này, vừa chuẩn bị nổi giận, nhưng, anh đột nhiên cảm nhận được, khí tức của hai người này dường như trở nên yếu đi, chắc là thân chịu trọng thương.
“Hai ngươi đây là làm sao rồi? Tôi bảo hai người tới đảo nhỏ ngoài biển, tại sao nhanh như vậy đã quay về rồi” Lâm Thanh Diện chất vấn.
“Chủ nhân. Tú Nương suýt nữa không gặp được cậu nữa rồi” Tú Nương nói, tuy không biết khóc, nhưng có thể nhìn ra thần sắc đau khổ của cô ta.
“Vân Sơn, đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Thanh Diện hỏi Vân Sơn.
Vân Sơn trầm giọng nói: “Chủ nhân, đảo nhỏ mà cậu nói, xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện rồi?”
Lâm Thanh Diện vô cùng sửng sốt.
Trên hòn đảo nhỏ đó, có sư huynh đệ của anh, đám người đó đều là người tài giỏi, chính là người do đích thân Tân Trường Sinh lựa chọn, khi anh vừa đi, những người này trên căn bản đều đã đạt tới Tông Sư Cảnh.
Mà từ sau lần Tân Trường Sinh đoạt xá thất bại, ở trong mộ Tân Vương, Lâm Thanh Diện cùng bọn họ phát hiện ra rất nhiều đan dược cấp hoàn mỹ, còn có một số bí thuật sách cổ.
Mà những thứ này, Lâm Thanh Diện lúc đó không có giữa, toàn bộ ném lại.
Lâm Thanh Diện tin chắc, dựa theo thiên phú của những người đó, đột phá tới Hóa Cảnh cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Có loại quần thể có thực lực này, sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
“Vân Sơn, ngươi nói chỉ tiết sự việc đã trải qua cho ta, trên đảo nhỏ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai người tại sao lại biến thành như này!”
Lâm Thanh Diện hỏi.
“Tôi và Tú Nương chiều hôm qua liền tìm được hòn đảo nhỏ đó, nhưng đi vào được mười mấy phút, đều không có gặp được bất kỳ ai”
“Chuyện này sao có thể chứ!” Lâm Thanh Diện nói: “Đảo nhỏ rõ ràng không tính quá lớn, sao lại đi mười mấy phút còn không gặp được ai chứ? Chẳng lẽ, bọn họ đều rời khỏi đảo nhỏ hết rồi?”
Vân Sơn lắc đầu, ở một bên, Tú Nương tính tình nôn nóng chen lời: “Tên đầu gỗ này ầm à ậm ừ, để tôi”
Hơi khựng lại, Tú Nương nói tiếp: “Sau đó chúng tôi lại đi sâu vào trong đảo nhỏ tìm kiếm, nhưng rất đáng tiếc, vẫn không có chạm mặt được bất cứ sư huynh đệ của chủ nhân, khi chúng tôi chuẩn bị rời khỏi, phát hiện đằng trước có một cổ mộ”
Lâm Thanh Diện thầm gật đầu, cổ mộ này không cần nói, tự nhiên là mộ Tân Vương mà Tân Trường Sinh làm cho mình.
“Tôi và Vân Sơn cảm thấy cổ mộ này có hơi kỳ quái, vì thế liền cùng đi vào, vừa bước vào trong thì cảm nhận được bên trong truyền tới một mùi vị”
“Mùi vị gì!” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Là một mùi máu tanh nồng nặc!” Tú Nương đáp.
“Mùi… mùi máu tanh sao?”
Lâm Thanh Diện vô cùng sửng sốt, vội truy hỏi: “Vậy đám sư huynh đệ đó của ta thì sao, bọn họ như thế nào!”
Tuy nói vẫn là không muốn tin, nhưng trong lòng Lâm Thanh Diện đã có dự cảm không hay.
“Chủ nhân, cậu đừng kích động, tôi và Vân Sơn sau khi đi vào trong huyệt mộ thì phát hiện, ở nơi đó, có một người gần giống với chúng tôi”
“Gần giống… với hai người? Lẽ nào cũng là khôi lỗi sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Vân Sơn và Tú Nương gật đầu: “Chủ nhân, sư huynh đệ của chủ nhân chính là bị người đó nhốt trong huyệt mộ, còn vết máu trên mặt đất chính là bọn họ bị thương chảy ra”
“Chuyện này không thể nào!” Lâm Thanh Diện siết chặt nằm đấm, đám sư huynh đệ này của anh, nếu cùng xông lên giết, cho dù là cao thủ Hóa Cảnh, sợ rằng cũng không thể làm gì bọn họ cả.
“Thực lực của người đó mạnh hơn ta và Vân Sơn”
Tú Nương nói, Vân Sơn cũng cho Lâm Thanh Diện một ánh mắt khẳng định.
“Vết thương của hai người chúng tôi chính là do tên đó tạo thành”
Lâm Thanh Diện bước tới một bước, hồn lực lặng lẽ tỏa ra, khí tức của Vân Sơn và Tú Nương hơi yếu, thương thế rất nghiêm trọng.
Có thể một mình đánh lui hai khôi lỗi có thực lực Hóa Cảnh đỉnh phong, khôi lỗi trong huyệt mộ đó, chẳng lẽ đã đạt tới Thần Cảnh?
“Đều tại tên đầu gỗ này, trên thực tế, thực lực của tên đó nhiều nhất cũng chỉ tương đương với chúng ta, nhưng không biết như nào, người đó đột nhiên móc ra một viên đan dược uống vào, kết quả thì đánh chúng ta bị thương rồi”
Tú Nương nói, sau đó đáng thương dựa vào người Lâm Thanh Diện: “Chủ nhân, người ta bị người khác bắt nạt, cậu phải làm chủ cho người ta”
“Cô đã là phụ nữ đã có chồng rồi, chú ý hình tượng một chút”
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói, nhìn sang Vân Sơn: “Theo ta được biết, đan dược trong trần thế đối với khôi lỗi các người mà nói căn bản không có tác dụng gì, nếu không dung hợp mấy viên đan dược nâng cao thực lực cho hai người cũng không phải là chuyện gì khó, ông nói tận mắt thấy người đó dùng đan dược, chẳng lẽ đang lừa ta?”
“Thuộc hạ không dám!”
Vân Sơn Tú Nương cúi đầu nói.
“Chủ nhân, tên đó thật sự là sử dụng một viên đan dược, hơn nữa tôi tận mắt nhìn thấy, viên đan dược đó màu đen tuyền, sau khi uống, thực lực của tên đó bạo tăng, tôi và Tú Nương căn bản không phải là đối thủ”
Vân Sờ thẳng thắn bảo đảm.
Lâm Thanh Diện biết, hai người bọn họ sẽ không nói dối anh, chỉ là chuyện này thật sự là quá kỳ lạ rồi.
Nghĩ tới sư huynh đệ của mình lúc này đang chịu hành hạ, lòng Lâm Thanh Diện nóng như lửa đốt.
Vào lúc này, Hứa Bích Hoài. và Từ Tài bọn họ từ y quán đi ra.
“Lâm Thanh Diện”
Hứa Bích Hoài gọi Lâm Thanh Diện đang ở bên ngoài.
Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài, đi tới trước cô.
“Bích Hoài, có chuyện rất quan trọng, không thể chậm trễ, anh bắt buộc phải đi xử lý”
“Bây giờ sao?”
Bích Hoài hỏi, sự thất vọng vụt qua trong mắt.
Lâm Thanh Diện gật đầu: “Các sư huynh đệ của anh bây giờ đang lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, bọn họ đợi anh đi cứu”
“Vậy anh mau đi đi, anh cũng phải chú ý an toàn”
“Được, đến lúc đó, em giúp anh giải thích với Nặc Nặc nhé”
Lâm Thanh Diện trầm giọng nói, anh vừa trở về chưa được hai ngày, còn chưa có thưởng thự khoảnh khắc vui vẻ khi ở bên cạnh vợ con, hiện nay, chuyện đảo nhỏ xảy ra chuyện, ép anh bắt buộc phải tới đi xem thử”
Thái bình vốn là anh hùng lập ra, có từng thấy anh hùng hưởng thái bình không.
“Vân Sơn Tú Nương!”thật xấu hổ với mình
Lâm Thanh Diện xoay người nhìn hai người bọn họ: “Hai người tiếp tục ở lại Kinh Đô bảo vệ vợ con của tôi, thuận tiện khôi phục thực lực, không được phép có sai sót!”
“Tuân lệnh!”
Hai người cùng nói.
Lâm Thanh Diện ôm Hứa Bích Hoài một cái, cất bước đi về phía đảo nhỏ ngoài biển.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Thanh Diện, hốc mắt của Hứa Bích Hoài có hơi ươn ướt.
“Chị”
Tú ở một bên đỡ cánh tay của Hứa Bích Hoài, khẽ nói: “Chị cũng đừng quá buồn, anh Lâm Thanh Diện đã định sẵn bất phàm, em nghĩ, chuyện anh ấy làm, rất nhiêu chuyện đã không phải là chuyện chúng ta có thể tham gia vào rồi, vì thế, chúng ta chỉ cần ở đây lặng lẽ ở đăng sau anh ấy quan tâm anh ấy, ủng hộ anh ấy là được rồi”
Hứa Bích Hoài gật đầu, không ngờ Tú tuổi còn trẻ, lời nói ra lại rất có đạo lý.
Có thể làm người phụ nữ sau lưng của Lâm Thanh Diện, đây là mong ước của phần lớn nữ sinh trên toàn nước C, càng đừng nói, người tài giỏi giống như Lâm Thanh Diện, đối với vợ con vô cùng thủy chung.
Lâm Thanh Diện, anh dũng cảm bay đi, em và Nặc Nặc, anh không cần lo lắng…
Hứa Bích Hoài chan chứa nước mắt, nhìn theo mãi đến khi bóng dáng của Lâm Thanh Diện biến mất ở cuối con đường.