CHƯƠNG : NGƯỜI TRẢM LONG
Ngay sau đó, con rồng vàng nhào về phía con rồng đen, hai con rồng bắt đầu lao vào giao đấu với nhau.
Rồng ngao du tứ hải, đây lại là dưới nước, Lâm Thanh Diện biết, chỉ có con rồng vàng của mình mới có thể ngang tài ngang sức với con rồng đen này.
Lúc này, sắc mặt anh lạnh lùng, kêu gọi thần hồn.
Du Long Thứ!
c Lâm Thanh Diện lại gọi ra chín con rồng, tuy không to lớn như con rồng vàng, nhưng thẳng ở số lượng.
Đôi nam nữ kia vô cùng kinh ngạc, tên này, là người nuôi rồng sao?
Thần hồn dung hợp!
Lâm Thanh Diện xoay chuyển thần niệm, anh đã đạt tới thần cảnh, có thể trực tiếp khống chế năm con rồng.
Con rồng vàng và con rồng đen giao đấu, chín con rồng còn lại ở bên cạnh đợi thời cơ tấn công.
Cảnh tượng này, cả đời khó mà thấy một lần!
Con rồng đen nhất thời bị ép rút vào hang động, vảy rồng trên cơ thể bị móng vuốt của con rồng vàng cào xuống một mảng, con rồng vàng kia lúc này cũng không được bình an vô sự.
Lấy cái chết giao đấu, cơ thể nó cũng bị đối phương gây ra thương hại Lâm Thanh Diện cắn chặt khớp hàm, anh có thể cảm nhận được, mỗi lần con rồng vàng bị thương, thần hồn của anh cũng tối đi một chút.
Buộc phải tốc chiến tốc thẳng rồi!
Lâm Thanh Diện xoay chuyển tâm thần, lấy hồn lực ra vào lúc này.
Nhất thời, miệng chín con rồng cộng thêm con rồng vàng đều đồng thời xuất hiện một quả cầu lửa.
Chỉ là, quả cầu lửa trong miệng con rồng vàng lớn hơn của chín con rồng kia rất nhiều.
Chớp mắt, nhiệt độ xung quanh mấy con rồng này lập tức dâng cao, Lâm Thanh Diện và đôi nam nữ kia liên tục lùi về phía sau mới không cảm thấy nóng, nếu không, bọn họ sẽ bị chỗ nước nóng này luộc chín.
Những quả cầu lửa cùng được bắn về phía con rồng đen, ngọn lửa gặp phải nước đầm lập tức tản ra khí nóng rực.
Nhưng cho dù có như vậy, nhiệt độ của quả cầu vẫn vô cùng cao.
Cự li như vậy, con rồng đen hoàn toàn không có cách trốn tránh.
Một tiếng ầm vang lên, cơ thể con rồng nặng nề đập vào cái hang động phía sau, trực tiếp đè nát hang động.
Chính là lúc này!
Lâm Thanh Diện xoay chuyển thần niệm, năm con rồng do anh khống chế lao về phía con rồng đen đang trong trạng thái bị bao vây mà cần xé, mà lúc này, vì do dự mà mất quá nhiều hồn lực, bóng dáng con rồng vàng dần dần mơ hồi rồi biến mất không thấy đâu Nhưng cho dù có như vậy, con rồng đen cũng đã bị thương nặng Chín con rồng kia cùng tiến tới áp chế con rồng đen, Lâm Thanh Diện cầm kiếm Trảm Tiên trong tay xông lên phía trước.
Kiếm Trảm Tiên chiếu ra hàng vạn tia sáng vàng!
Rồng có vảy ngược không thể chạm vào, nhưng hôm nay Lâm Thanh Diện nhất định phải chặt đứt vảy ngượ!
cPhóng thích Huyền Kình, linh khí cuồn cuộn trong cơ thể Lâm Thanh Diện cũng được thả ra, dung hợp lại làm một với kiếm Trảm Tiên trong tay.
Một kiếm ban nấy vẫn chưa thể chựt đứt vảy rồng, bây giờ có thêm sự hỗ trợ của linh khí, kiếm Trảm Tiên cũng trở nên càng tinh thuần hơn.
Một kiếm chém xuống, khí thế uy vũ!
Vảy rồng trên cơ thể con rồng đen lập tức rơi xuống, trên người nó cũng xuất hiện vết máu đỏ rực.
Lúc này, con rồng đen hoàn toàn không có sự ngang ngược và hung tàn như ban đầu nữa, cả người nó năm rạp xuống đất, ánh mắt vô thần, dường như đã từ bỏ phản kháng.
Lúc này, đôi nam nữ kia thấy con rồng đen không còn sức chiến đấu, lần lượt tiến lên trước, cầm binh khí trong tay chuẩn bị dạy dỗ con rồng này, để phát tiết nỗi hận trong lòng.
Lâm Thanh Diện thấy vậy, lập tức vung kiếm tiến tới, cản hai người lại.
Đôi nam nữ này không hề cảm thấy thương tiếc cho nó, lúc còn trên sa mạc, đến cả một con lạc đà đi theo mà bọn họ cũng nhẫn tâm giết chết.
Bây giờ, bọn họ lại muốn giết một con rồng đã từ bỏ phản kháng.
Vạn vật đều có linh hồn, tuy nói ban nãy lấy cái chết để chiến đấu, con rồng cũng không nương tay, nhưng Lâm Thanh Diện hiểu rõ, đối phương cũng chỉ đang canh giữ Long Đàm này thôi, anh và đôi nam nữ này đều là những người xâm nhập vào, theo lí mà nói, con rồng đuổi bọn họ đi cũng là điều dễ hiểu.
Thấy Lâm Thanh Diện chặn trước mặt mình, ánh mắt đôi nam nữ kia mang theo sự oán hận, nhưng thấy Lâm Thanh Diện không chịu nhường bước, bọn họ ném lại ánh mắt hẳn học rồi bực bội lùi về.
Lúc này, vì con rồng đen nhận thua, đầm nước cũng dần dần chìm xuống rồi từ rút đi.
Lâm Thanh Diện biết, cửa đầu tiên của bí cảnh – Long Đàm, xem như là đã thông qua ri Đầm nước dần bình lặng, Lâm Thanh Diện nhìn thấy một cảnh tượng kì lạ.
Trong này, có tiếng chim có hương hoa, suối chảy róc rách, giống như tiên cảnh thế ngoại, có sự khác biệt rõ ràng so với hoang mạc rộng lớn.
“Anh, nơi này cũng đẹp quá đi”
Cô gái kích động nói, cúi người xuống ngửi hương hoa, dáng vẻ say mê.
“Bí cảnh quả nhiên là phi phàm, ai có thể ngờ được, trước đó bọn họ phải chịu đựng cảnh khô nóng, khó chịu trên sa mạc chứ”
Nam thanh niên nói.
“Anh, anh xem em có đẹp không!”
Nam thanh niên quay người lại nhìn, chỉ thấy em họ mình ngắt một bông hoa nhỏ màu vàng cài lên tóc.
“Đẹp, hoa tươi kết hợp với người đẹp càng xinh đẹp động lòng người” Nam thanh niên khen ngợi.
Đúng lúc này, có hai người từ đằng xa đi tới, chỉ vào cô gái nói: “Các người là ai, sao lại tùy tiện hái hoa ở đây!”
Nói xong, hai người đó đã đến trước mặt.
Lâm Thanh Diện quan sát một lượt, chỉ nhìn thấy hai người này mặc đồ cổ đại, trên tay còn cầm hai thanh kiếm nặng, một số bộ phận trọng yếu trên cơ thể cũng được quấn lại, dáng vẻ như binh lính.
“Sao nào, không phải chỉ ngắt một bông hoa thôi sao, nhỏ mọn thế” Cô gái không vui nói, theo cô ta thấy, đây chẳng tính là gì cả.
“Hay cho một nữ tử man rợ, đi, theo ta về gặp chủ nhân!”
Nói xong, hai người chuẩn bị trói cô gái này lại.
Nam thanh niên lập tức chắn trước mặt cô gái, nói: “Hai vị, chúng tôi là người của Quy Lai Trang, tôi tên là Dư Thụ Tùng, cô ấy là em họ của tôi, Phùng Nhược Hi, đến đây để lấy quả thánh, mong hai vị có thể nói cho chúng tôi biết quả thánh ở đâu, sau khi chúng tôi lấy được sẽ lập tức rời đi.
Nghe đối phương nhắc tới Quy Lai Trang, Lâm Thanh Diện khẽ giật mình.
Lúc đó khi anh ở thị trấn nhỏ giết Trần Minh Thu, người đến bảo vệ Trần Minh Thu chính là trang chủ của Quy Lai Trang, Dư Thanh Phong, xem ra, tên Dư Thụ Tùng này chắc là con trai của ông ta.
“Hai ngươi ăn nói ngông cưồng, quả thánh là thứ hai ngươi có thể tùy tiện lấy được sao, đi theo ta, đi gặp chủ nhân của bọn ta, xử lí thế nào là do chủ nhân định đoạt!”
Nói xong, hai binh lính này chuẩn bị đi về phía trước.
Dư Thụ Tùng hoàn toàn không đặt hai người này vào mắt, anh ta và Phùng Nhược Hi nhìn nhau, khẽ nói: “Nếu đã như vậy, đừng trách bọn tôi không cho anh mặt mũi”
“Mặt mũi với không mặt mũi cái gì, đi theo ta!”
Hai người đi thẳng về phía trước, bắt Dư Thụ Tùng lại.
Dư Thụ Tùng cười lạnh một tiếng, đối phương vừa ra tay, anh ta liền biết hai binh lính này hoàn toàn không có chút tu vi gì Xem ra, qua ải Long Đàm, bí cảnh này cũng chỉ như vậy mà thôi!
Dư Thụ Tùng và Phùng Nhược Hi đều nghĩ như vậy.
Nhưng Lâm Thanh Diện lại lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cụ thể là ở đâu thì tạm thời anh cũng không thể nói ra được.
Tóm lại, bây giờ hai binh lính này gây phiền phức với Dư Thụ Tùng, không liên quan đến Lâm Thanh Diện.
“Anh đang tìm chết đấy à!”
Dư Thụ Tùng khinh miệt nói, sau khi thấy hai người cùng tiến lên, bèn điều chỉnh khí tức, huyễn hóa ra một cây kiếm dài Không ngờ, hai binh lính kia đã tiến đến, một lúc lâu Dư Thụ Tùng cũng không thể huyễn hóa ra được.
“Anh họ, anh sao vậy?”
Phùng Nhược Hi không hiểu, muốn tiến tới giúp đỡ, nhưng chuyện như vậy cũng xảy ra với cô ta, cô ta cũng không thể huyễn hóa ra được bất kì binh khí nào, không chỉ như vậy, cô ta chỉ cảm thấy khí tức trong cơ thể không thể nào phóng ra được.
Hai cây kiếm lạnh lẽo đã kề trên cổ hai người, hai binh lính mạnh mẽ cất cao giọng nói: “Đi, theo ta đi gặp chủ nhân!”
Dư Thụ Tùng khẽ ngơ ra, nhưng anh ta ở Quy Lai Trang, từ nhỏ đã luyện võ, cho dù lúc này không có cách phát huy thực lực Hóa Cảnh của mình, nhưng công phu tay chân của anh ta cũng không tệ.
Ngay lập tức, anh ta hất cây kiếm trên cổ mình ra, ngay sau đó, anh ta cong người vung nắm đấm, vừa vặn đấm trúng bụng của một tên binh lính.
Tên binh lính kia nhíu mày, bị đấm không ngừng lùi về phía sau.
“Đánh hay lắm! Anh họ, anh giỏi quá!” Phùng Nhược Hi đứng bên cạnh võ tay khen ngợi, cũng thuận thế uyển chuyển đi tới trước mặt một tên binh lính.
Cô ta vung chân lên, tên binh lính còn lại kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất Hai người rất đắc ý, Dư Thụ Tùng khinh thường nói: “Cho dù ông đây không sử dụng được linh lực thì có sao chứ, mấy người vẫn không phải đối thủ của tôi, biết điều thì mau chóng giao quả thánh ra đây!”
Nói xong, một tên binh lính lấy ra một cái còi từ trong lòng, ra sức thổi.
Lâm Thanh Diện đứng bên cạnh cảm nhận được, đối phương đang gọi cứu binh tới.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, hơn năm mươi binh lính mặc thống nhất một trang phục đến từ bốn phía, đám người này ai nấy đều cao to, bao vây ba người Lâm Thanh Diện lại.
“Chính là bọn họ! Ba người này là kẻ xâm nhập!”
Hai binh lính bị đánh ngã trước đó chỉ vào Dư Thụ Tùng nói.
Năm mươi binh lính bước đi ngay ngắn, cây kiếm dài nhắm vào ba người bị bao vây ở chính giữa rồi đồng thời tiến lên một bước.
Sắc mặt nghiêm túc, khí thế này không kém hơn so với Thân Long Vệ của nước € là bao.
Phùng Nhược Hi còn định lên tiếp, nhưng rất nhanh đã bị Dư Thụ Tùng cản lại.
Đầu óc anh ta vẫn còn tỉnh táo, bao nhiêu binh lính như vậy, linh lực của anh ta lại không thể nào phát huy, tuy công phu của anh ta và em họ không tệ, nhưng hai địch năm mươi thì hoàn toàn không có khả năng thắng.
“Đưa bọn họ đi hết!”
Binh lính đứng đầu mặc áo giáp đen lạnh lùng nói.
“Đừng! Nghe tôi nói một câu, chúng tôi chỉ cần quả thánh mà thôi, chỉ cần cho chúng tôi, chúng tôi lập tức rời đi!” Dư Thụ Tùng vẫn không chết tâm nói.
“Quả thánh?” Binh lính mặc giáp đen lạnh lùng hỏi, đôi mắt đen nhánh quan sát ba người bị bao vây ở chính giữa.
“Xem ra các ngươi đều vì quả thánh mà tới, có điều có thể lấy được hay không phải xem tạo hóa của các ngươi, bây giờ, các ngươi buộc phải theo ta đi gặp chủ nhân!”
“Tôi không…”
Phùng Nhược Hi đang định từ chối thì nghe thấy Lâm Thanh Diện đứng bên cạnh nhàn nhạt nói: “Được, tôi đồng ý đi cùng mấy người”