CHƯƠNG : TÌNH CẢNH BI THẢM.
Trong sơn thể, ba người Lâm Thanh Diện và Lý Mộ Bạch đang bế quan, Lý Mộ Bạch lúc này, đã trải qua ba ngày, trên cơ thể đã phát sinh ra sự biến hoá rất lớn.
Ngay cả Lâm Thanh Diện cũng rất kinh thán, có vẻ như tiến triển tái tạo thân thể của Lý Mộ Bạch còn nhanh hơn cả dự kiến, đây có thể là do Lý Mộ Bạch đã uống hai viên đan dược của Hồn Đan Sư, đồng thời cũng có liên quan đến tu vi cực cao của bản thân ông ta.
Chính vào lúc này, sơn thể bị mở ra
Lâm Thanh Diện là người cảm nhận được đầu tiên, trong lòng nghĩ: Hôm nay đồ ăn được đưa đến hình như sớm hơn một chút so với trước đây.
Nhưng thân ảnh đi vào ngay sau đó đã khiến Lâm Thanh Diện có chút ngạc nhiên.
“Thanh Long, sao hôm nay lại là anh tới?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Không hay rồi, bọn người Huyền Vũ xảy ra chuyện rồi!”
Thanh Long sốt sắng mà nói, mà ở bên cạnh anh ta, Bạch Hổ cũng đang sốt ruột y như vậy.
Đôi mày kiếm của Lâm Thanh Diện nhíu chặt lại, Lý Mộ Bạch đang nhắm mắt cảm nhận mình đang từ từ quay lại đỉnh phong cũng đột nhiên mở mắt ra, một khí tức bạo lực trực tiếp phát tán ra.
“Sao thế, xảy ra chuyện gì!” Lý Mộ Bạch trầm giọng hỏi.
Thanh Long sốt sắng nói: “Mới hồi nãy, con nhận được ám hiệu mà Huyền Vũ gửi tới, chính là ám hiệu giữa bốn người bọn con, là dùng thiết bị truyền tin không dây, trừ phi là những lúc sinh tử tồn vong, thì cậu ta sẽ không phát ra tín hiệu như vậy đâu.”
“Chu Tước thì sao? Sao cô ta không ở cùng các cậu?” Lâm Thanh Diện phát hiện ra sự dị thường ở trong đó đầu tiên.
“Chu Tước cũng ở cùng với Huyền Vũ, tôi nghĩ, bọn họ chắc đã gặp phải rắc rối rất lớn rồi.” Bạch Hổ nói.
Lâm Thanh Diện trực tiếp đi ra bên ngoài sơn thể, mà Lý Mộ Bạch cũng đứng dậy: “Lâm Thanh Diện, cả lão phu nữa!”
Quý Trường Thanh cũng nói: “Còn có tôi!”
Chu Tước và Huyền Vũ là do đích thân ông ta chiêu mộ vào Chúng Thần Điện, từ trước đến giờ, hai người bọn họ làm việc cho Chúng Thần Điện rất siêng năng cẩn thận, Quý Trường Thanh chắc chắn là không muốn hai người bọn họ xảy ra chuyện.
“Lý lão tiền bối, ông còn chưa hoàn thành tái tạo thân thể, Quý trưởng lão, huyền công của ông đã sắp tu hành đến viên mãn rồi, bây giờ là lúc quan trọng nhất, không thể từ bỏ, một mình tôi đi là được rồi.”
“Không được, Lâm Thanh Diện tôi và cậu đi.” Lý Mộ Bạch trầm giọng nói: “Chỉ cần tìm được cách tái tạo thân thể thì còn sợ sau này không có cơ hội sao? So với cái này, tôi càng không hy vọng hai đứa nhỏ đó có chuyện.”
“Không sai, tôi cũng đi.” Quý Trường Thanh nói.
“Con ở lại đi, con phải từ từ cảm nhận sự huyền diệu của huyền công, có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lý Mộ Bạch quay người nói với Quý Trường Thanh.
Một ngày là thầy, cả đời cũng là thầy, lời của sư phụ, Quý Trường Thanh không dám không nghe, hơn nữa ông ta cũng biết, Lý Mộ Bạch là vì tốt cho mình.
“Vậy được, Thanh Long, anh biết bọn họ bây giờ đang ở đâu không?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Theo như tín hiệu hiển thị thì bọn họ bây giờ đang cách chỗ này khoảng km.” Thanh Long nhanh chóng nói: “Xem việt dã đã chuẩn bị ở cửa, đợi Điện chủ đi.”
“Được, Lý lão trưởng bối, chúng ta đi thôi.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện nhanh chóng ra bên ngoài sơn thể, khởi động chiếc Hummer đó, Lý Mộ Bạch cũng ngồi vào trong xe.
Không đợi bọn người Thanh Long đuổi theo, sau một tiếng hú, chiếc Hummer trực tiếp lái đi.
“Thanh Long, bọn người Chu Tước sẽ không sao chứ.” Bạch Hổ ở bên cạnh nói.
“Chỉ cần có Điện chủ thì sẽ không có chuyện gì đâu.” Thanh Long nói.
Nói ra thì Lâm Thanh Diện còn trẻ hơn anh ta không ít, nhưng Thanh Long lại tin tưởng người trẻ tuổi này vô điều kiện.
Lâm Thanh Diện phát huy kỹ thuật lái xe của mình đến tột đỉnh, tăng tốc suốt cả đường đi, trực tiếp phát huy động lực của chiếc Hummer đến cực hạn.
Cũng may chiếc Hummer này rất bền, dù động cơ đã bị đốt cháy đến đỏ bừng thì vẫn nhanh chóng đến được nơi tín hiệu chỉ định.
Nhanh chóng ra khỏi xe, Lâm Thanh Diện và Lý Mộ Bạch liền nhìn thấy tình cảnh bi thảm ở trước mặt.
Năm tên đàn ông áo bào đen vẫn đứng ở đó, khoé miệng Chu Tước chảy máu đỏ tươi trên khuôn mặt trắng bệch, trước mặt cô ta, Huyền Vũ nằm ở dưới đất, áo quần toàn thân nát vụn, trên cơ thể không còn một tấc da thịt nào hoàn chỉnh.
Vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh, hắn ta chặn ở trước mặt Huyền Vũ, dùng cơ thể mình ngăn chặn sự công kích của năm tên cường giả Thần Cảnh.
“Huyền Vũ, Huyền Vũ!” Chu Tước lớn tiếng hét lên, cố gắng dìu Huyền Vũ ở trên mặt đất dậy.
Huyền Vũ thoi thóp hơi tàn, hắn ta từ từ mở mắt ra, nhìn thấy người phụ nữ khóc thút thít ở trước mặt mình.
“Chu Tước….cô khóc rồi….tôi cảm thấy lúc cô cười vẫn là….đẹp hơn….”
“Huyền Vũ, cậu không được chết, tôi không cho phép cậu chết!” Chu Tước hét lên, nhưng cô ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng, hơi thở của Huyền Vũ đang từng chút một yếu dần.
“Chu Tước, sau khi tôi đi thì không còn ai cãi lộn với cô nữa, cũng sẽ không ai…chọc cô nữa, cô….hẳn phải vui mới đúng.” Huyền Vũ cố gắng nói.
“Không, tôi không muốn, tôi muốn cậu ngày ngày cãi lộn với tôi, tôi muốn cậu ngày ngày chống đối tôi!” Chu Tước lớn tiếng nói.
Thế nhưng, Huyền Vũ cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, chỉ là lúc hắn chết, khoé miệng vẫn mang một nụ cười.
Tiểu Nguyệt đứng ở bên cạnh, tâm trạng của cô ta cũng không dễ chịu lắm, Huyền Vũ đáng lý đã không chết vào hôm nay, mà tất cả đều là do cô ta mà ra.
Cơ thể của Huyền Vũ dần dần trở nên băng lãnh, chỉ có thực lực hoá cảnh trung kỳ, nên hắn ta sẽ không thể thoát ly thần hồn ra như Thương Nguyên Giới được.
Vì vậy, bây giờ trên thế giới này, đã không còn sự tồn tại của người tên Huyền Vũ này nữa.
Chu Tước đã chấp nhận hiện thực này, cô ta chầm chậm mà đứng thẳng lưng dậy, ánh mắt âm lãnh nhìn năm tên ở đối diện kia.
“Bậy giờ, tôi muốn các người chôn cùng cậu ấy!”
Chu Tước lạnh lùng nói, hai tay ảo hóa ra thanh trường đao.
Binh khí như vậy vốn không thích hợp với phụ nữ như Chu Tước, nhưng bây giờ, Chu Tước cũng không quan tâm được nhiều như vậy nữa, cô ta lúc này xông về phía năm kẻ đó mà chẳng hề e ngại gì, hoàn toàn là một cách đánh được ăn cả ngã về không.
Ý niệm phục thù cháy rực trong đầu não cô ta như một ngọn lựa, đủ để khiến cô qua tên mất năm tên này chính là cường giả thực lực Thần Cảnh.
Người phụ nữ này điên rồi!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của năm kẻ này, nhưng cùng lúc đó, đối với cách đánh không có não này của Chu Tước, bọn họ đều lộ ra nụ cười khinh miệt.
Một cây thương dài cỡ mét đủ được ảo hóa ra, một người đàn ông Thần Cảnh trung kỳ trong số đó chỉ tùy ý bắn một phát thôi, nhưng lực đạo như vậy vẫn căn bản không phải là thứ mà Chu Tước có thể chống đỡ được.
Nhìn thấy cây thương này cách trái tim của Chu Tước càng lúc càng gần, Chu Tước chậm rãi nhắm mắt lại.
Sự nỗ lực của mình lại bất lực ở trước sự chênh lệch thực lực như vậy.
Tiểu Nguyệt ở bên cạnh liền trực tiếp xông lên, muốn chắn ở trước người Chu Tước.
Đã chết đi một Huyền Vũ, Tiểu Nguyệt không muốn vì mình mà khiến Chu Tước cũng chết đi.
Nhưng, Tiểu Nguyệt đã mất đi tu vi tốc độ gần như là rất chậm , căn bản không thể nào nào chặn ở trước người Chu Tước ngay được.
Đúng vào lúc này, một luồng gió thổi đến.
Keng một tiếng.
Một thanh kiếm dài hơn trực tiếp đánh lên cây thương dài của đối phương.
Theo đó, Lâm Thanh Diện và Lý Mộ Bạch trong chớp mắt đã đến bên cạnh Chu Tước.
“Lâm Thanh Diện, Lý lão tiền bối.” Chu Tước mở mắt ra, khó mà tin được.
Lâm Thanh Diện cúi đầu nhìn Huyền Vũ đang nằm trên mặt đất một cái, anh đã biết, Huyền Vũ chết rồi, mình cũng không có năng lực khởi tử hồi sinh.
“Là Huyền Vũ trước đó đã phát tín hiệu cho Thanh Long, nên chúng tôi mới tìm được tới chỗ này.” Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.
Trong mắt Chu Tước ngân ngấn lệ, không ngờ, người đàn ông tối ngày hi hi ha ha, quả thực còn bình tĩnh hơn mình rất nhiều vào lúc quan trọng nhất.
“Cô lùi lại đi, thù này để tôi báo.”
Lâm Thanh Diện nói, ánh mắt lãnh khốc.
Anh chưa từng muốn giết người đến như vậy qua, chưa từng.
Mà Lý Mộ Bạch cũng bạo nộ y như vậy.
“Lại có hai tên đến tìm đường chết.” Một tên đàn ông áo bào đen nói.
“Từ con thần thú lúc nãy, người đến lần này hình như phải mạnh hơn một chút.” Một người khác nói.
“Cũng coi như có chút thú vị rồi, chúng ta tranh thủ thời gian, cùng nhau lên đi.”
Nói xong, năm người trực tiếp tiến lên trước một bước, hồn lực khủng bố trên cơ thể lại lần nữa phát tán ra.
“Hôm nay, là ngày cuối cùng trong sinh mạng của các người.”
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói, sát khí và chiến ý cường đại đều phun trào ra.
Hai tay anh nắm chặt, Huyền Vũ là người của Chúng Thần Điện, mà mình thì là Điện chủ, đối với người đã giết Huyền Vũ, thì anh tuyệt đối không thể bỏ qua.
“Lý lão tiền bối, chúng ta lên đi, xé xác tất cả bọn chúng thành mảnh vụn!”
Lâm Thanh Diện trầm giọng nói, Lý Mộ Bạch gật đầu.
Nhất thời, sắc trời thay đổi dữ dội, đám mây đen cực lớn bao trùm trên đỉnh đầu của đám người.