Rể Quý Trời Cho

chương 139: ông là cái thá gì?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại vây lại một cục rồi?” Cổ Thanh Triết có chút khó hiểu mà nhìn đám người trong sân, hỏi những người gần đó một câu.

“Gia chủ Cổ, bên đó có hai người len lén lẻn vào đây, cậu chủ Cổ đang định bắt bọn họ lại giáo huấn một trận đó.” Người đó cung kính trả lời.

“Còn có chuyện này à?” Vẻ mặt Cổ Thanh Triết khó hiểu, không ngờ còn có người dám lẻn vào nhà ông ta.

Đám người Trương Nghệ Hâm hồi nãy ở trong phòng khách cũng đều đứng ở bên cạnh xem kịch, tuy bọn họ đều biết, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài là do Cổ Thanh Triết đích thân mời đến, nhưng không có ý định nói chuyện này cho Cổ Diệc Thành.

Bọn họ đương nhiên là sẵn lòng nhìn giữa Lâm Thanh Diện và Cổ Diệc Thành có chút mâu thuẫn, dù sao chỉ là một bữa tiệc đơn thuần, vẫn có chút chán.

Trương Nghệ Hâm cười lạnh nhìn Lâm Thanh Diện, lẩm bẩm một câu: “Không ngờ tên này lại có chút ân oán với cậu chủ nhà họ Cổ, lần này có kịch hay để xem rồi, không biết anh Cổ sẽ giúp bên nào.”

“Cái này còn cần phải nói nữa sao, gia chủ Cổ đương nhiên sẽ giúp con trai mình rồi, tên Lâm Thanh Diện này chỉ e phải xui xẻo rồi.” Triệu Bảo hoàn toàn không nghi ngờ mà nói.

Bảo vệ vây xung quanh Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, đội trưởng đội bảo vệ lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Dám xông vào nhà chính họ Cổ, mau khoanh tay chịu trói đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

“Lâm Thanh Diện, chúng ta làm sao đây, sao bọn họ không tin chúng ta là được mời đến vậy chứ.” Vẻ mặt Hứa Bích Hoài lo lắng.

Lâm Thanh Diện bảo vệ Hứa Bích Hoài ở đằng sau: “Đừng lo lắng, bọn họ không thể làm gì chúng ta đâu.”

Đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy Lâm Thanh Diện vốn không có ý định khoanh tay chịu trói, liền khẽ hừ một tiếng, lấy một cây dùi cui lao về phía Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện xoay người, đá một cước khiến cho đội trưởng đội bảo vệ bay về lại, trúng vào trong đám bảo vệ.

Đám người kinh ngạc kêu lên, không ngờ Lâm Thanh Diện lại có thân thủ tốt như vậy.

Hứa Mạn Tranh thấy Lâm Thanh Diện ra tay đánh người nhà họ Cổ, lập tức sốt sắng, tức giận quát: “Lâm Thanh Diện, tên khốn này! Cậu dám ra tay đánh người của nhà họ Cổ, cậu muốn tìm chết đúng không!”

Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Mạn Tranh một cái, lạnh giọng nói: “Không lẽ để bọn họ đánh tôi?”

Hứa Trai Hiệp khuyên giải nói: “Ông nội, đừng quan tâm tên phế vật này nữa, là anh ta tự tìm đường chết, không trách được người khác.”

Cổ Diệc Thành thấy Lâm Thanh Diện một cước đá bay đội trưởng đội bảo vệ, cũng híp mắt lại, lớn tiếng hét: “Tên này dám xông vào nhà dân, còn ra tay đả thương người khác, thật đúng là không coi vương pháp ra gì, mọi người cùng nhau lên, đánh chết anh ta cho tôi!”

Lúc này Cổ Thanh Triết chen đến trước đám người, sau khi nhìn thấy đám bảo vệ đang vây lấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, sắc mặt lập tức biến đổi.

“Dừng tay hết cho tôi!” Cổ Thanh Triết lớn tiếng hét một tiếng.

Đám bảo vệ đó thấy gia chủ đến, vội vàng ngừng lại.

Đám người nhìn thấy Cổ Thanh Triết đến, đều cảm thấy tình cảnh của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài sẽ càng trở nên thảm.

Hứa Mạn Tranh thở dài một hơi, cảm thấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài hôm nay phải khiến cho nhà họ Hứa ông ta mất mặt rồi, gia chủ nhà họ Cổ đến rồi, chuyện này không còn chỗ để thương lượng nữa.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đều cười lạnh mà nhìn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, trong lòng thì trông đợi gia chủ nhà họ Cổ xử phạt bọn họ.

“Ba, lần trước ba còn vì tên phế vật này mà dạy dỗ con, kết quả bây giờ anh ta còn dám xông vào nhà chúng ta, cái này không còn gì để mà nói nữa đúng chứ, lần này con nhất định phải trả toàn bộ những gì mà ba đã đánh con lên người của hắn ta!” Cổ Diệc Thành lẽ thẳng khí hùng mà mở miệng.

Hứa Mạn Tranh cũng vội vàng tiến lên trước, khom người nói: “Gia chủ Cổ, hai tên khốn này là người nhà họ Hứa chúng tôi, nhưng bọn chúng xông vào đây, tôi tuyệt đối sẽ không bao che, gia chủ Cổ muốn xử lý bọn chúng thế nào thì xử.”

Cổ Thanh Triết nhìn hai người một cái, khuôn mặt bị tức đến tái xanh, ông ta nhìn bộ dạng lẽ thẳng khí hùng của Cổ Diệc Thành, có chút hối hận vì đã sinh ra một thằng con trai ngu ngốc như vậy rồi.

“Thằng ngu nhà mày! Bọn họ là khách quan trọng do tao đích thân mời đến tham gia bữa tiệc, mày vậy mà lại dám bắt bọn họ lại, sao tao lại nuôi một thứ không có não như mày chứ!”

Cổ Thanh Triết trực tiếp giơ tay lên, giáng một cái tát lên mặt Cổ Diệc Thành.

Bốp!

Tiếng bạt tay giòn giã vang lên, cả khoảng sân đều yên lặng.

Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc, ai cũng không ngờ, Cổ Thanh Triết không những không truy cứu lỗi của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, mà ngược lại còn đánh Cổ Diệc Thành.

Hai người bọn họ là khách quý do Cổ Thanh Triết đích thân mời đến? Không lẽ không có thư mời.

Cả nhà Hứa Mạn Tranh lập tức há hốc mồm, đôi mắt của Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đều hận không thể trừng rơi ra ngoài, rất lâu cũng không hồi thần lại được.

Đám người Trương Nghệ Hâm cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Cổ Thanh Triết lại vì Lâm Thanh Diện mà ngay cả con trai mình cũng đánh.

“Tên Lâm Thanh Diện này rốt cuộc là ai? Sao anh Cổ lại vì cậu ta mà ngay cả mặt mũi của con trai mình cũng không cần nữa?” Trương Nghệ Hâm lẩm bẩm nói.

“Con thấy hắn ta chính là giẫm phải vận may shit chó thôi, gia chủ Cổ cũng thật là, vào mấy lúc này, cho dù Lâm Thanh Diện có không phải lẻn vào đi nữa, cũng không nên vì hắn ta mà ra tay đánh con trai của mình a.” Triệu Bảo phẫn nộ bất bình mà nói.

Cổ Diệc Thành ôm lấy mặt mình, trực tiếp khóc lóc trước mặt tất cả mọi người.

Anh ta thật sự quá uỷ khuất rồi, ba ruột của mình vậy mà lại đánh mình hai lần liên tiếp chỉ vì một người ngoài ở trước mặt của nhiều người như vậy.

Cho dù là ai, chắc chắn cũng có chút không thể chấp nhận được.

“Ba, có phải con căn bản không phải do ba sinh ra không? Tại sao ba lại đối xử với con như vậy, tên Lâm Thanh Diện này chính là tên phế vật a, sao ba đối với hắn ta còn tốt hơn cả con chứ? Không lẽ hắn ta chính là con riêng của ba sao?” Cổ Diệc Thành vừa khóc vừa nói.

Người xung quanh nhìn thấy tên Cổ Diệc Thành cậu chủ nhà họ Cổ này lại khóc lên như một đứa con nít bị chịu uỷ khuất, đều cảm thấy có chút buồn cười.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nghe thấy Cổ Diệc Thành nghi ngờ Lâm Thanh Diện là con riêng của Cổ Thanh Triết, đều cười lên.

Sắc mặt Cổ Thanh Triết khó coi, quát: “Mày nói bậy gì vậy! Tao đánh mày là vì mày không chịu ghi nhớ, ngài Lâm là khách quý của tao, tao đã cảnh cáo mày đừng có gây phiền phức cho anh ta, mà mày không nghe.”

“Hắn ta có tư cách gì mà làm khách quý của nhà chúng ta chứ, hắn ta chỉ là một tên phế vật, nhà chúng ta giao hảo với một tên phế vật, có thể có ích lợi gì!” Cổ Diệc Thành vẫn không phục mà nói.

Cổ Thanh Triết nhất thời không biết nên giải thích thế nào nữa, ông ta không thể nói Lâm Thanh Diện chính là người của nhà họ Lâm ở Kinh Đô trước mặt nhiều người như vậy được.

Như vậy thì Lạc Tâm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông ta.

“Sau này không được nói ngài Lâm là phế vật nữa, nếu không đừng trách tao không coi mày là con ruột nữa, mày vẫn chưa nhận thức được lỗi sai của mình, bây giờ lập tức về phòng úp mặt vào tường suy nghĩ cho tao.” Cổ Thanh Triết trực tiếp né tránh câu hỏi của Cổ Diệc Thành.

Ông ta đưa ánh mắt ra hiệu với mấy người bảo vệ, mấy người bảo vệ đó lập tức đưa Cổ Diệc Thành đang khóc không ra thể thống gì rời đi.

Hứa Mạn Tranh thấy Cổ Thanh Triết không có giải thích tại sao lại bảo vệ Lâm Thanh Diện như vậy, tưởng là Cổ Thanh Triết đây là đang nể mặt ông ta.

Tuy cái suy nghĩ này có chút khiến ông ta thụ sủng nhược kinh, nhưng đối với ông ta, cái này cũng không phải là không có khả năng.

Nếu như thật sự là như vậy, nhà họ Cổ người ta nể mặt ông ta như vậy, ông ta đương nhiên không thể để nhà họ Cổ quá mất mặt được.

Cho nên Hứa Mạn Tranh lập tức đi đến trước mặt Cổ Thanh Triết, mở miệng nói: “Gia chủ Cổ, tôi biết ông có thể đã hiểu lầm rồi, tuy Lâm Thanh Diện và Bích Hoài là người nhà họ Hứa của tôi, nhưng bọn chúng vốn không phải là do tôi đưa tới, ông không cần phải nể mặt tôi mà tha cho bọn nó đâu.”

Cổ Thanh Triết đang tức giận, thấy Hứa Mạn Tranh đột nhiên chạy tới nói như vậy, lập tức khinh miệt mà nhìn ông ta một cái, lớn tiếng nói:

“Ông là cái thá gì, ngài Lâm là do tôi mời tới, tại sao tôi phải nể mặt ông? Mặt mũi ông lớn lắm sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio