CHƯƠNG : THỰC LỰC TĂNG LÊN
Sáng sớm ăn bữa sáng xong, bên này, đám người Phi Thiên Lão Thử đã đợi Lâm Thanh Diện trong Chúng Thần Điện từ lâu.
“Cậu Lâm, chúng tôi có chuyện muốn hỏi cậu” Phi Thiên Lão Thử nói với Lâm Thanh Diện. Nhìn mười mấy người này, không cần phải nói, Lâm Thanh Diện cũng đoán được ý của bọn họ.
“Tôi biết, các ông muốn tôi giải độc giúp các ông, đúng không.”
“Đúng đúng, cậu Lâm thông minh nhanh nhạy, chỉ đoán thôi đã biết trong lòng chúng tôi nghĩ gì” Chung Tài cung kính nói.
“Đúng đó đúng đó, cậu Lâm tố chất hơn người, nói là làm”
Mấy người khác cũng nịnh hót. Lâm Thanh Diện cười khẽ một tiếng: “Được rồi, mấy ông đừng nói mấy câu này nữa.” Sau đó, Lâm Thanh Diện vừa đi chậm vừa quan sát những người này, cau mày, dường như đang suy nghĩ một vài chuyện.
“Cậu Lâm, Phi Thiên Lão Thử tối thề với trời, sau này nếu còn làm xằng làm bậy nữa thì không cần cậu ra tay, tự chúng tôi sẽ giết chết mình!” Chung Tài vội vàng nói.
“Đúng đúng, cậu Lâm, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không như lúc trước nữa đâu.” Mọi người cũng đều tỏ thái độ. Lâm Thanh Diện nhìn bọn họ: “Những gì các ông nói có phải là thật lòng không?”
“Tuyệt đối là thật lòng! Trời đất chứng giám!” Chung Tài giơ ngón tay giữa thề với trời.
“Được, theo lý thuyết, trước đó chúng ta đấu với người của Thương Nguyên Giới, các ông cũng góp không ít sức, hơn nữa còn có mấy người bị thương, cũng coi như cống hiến cho thế giới này của chúng ta rồi”
“Việc nên làm, việc nên làm thôi” Chung Tài cười nói.
Lâm Thanh Diện nhíu mày: “Nhưng nếu các ông đã là người trên bảng treo thưởng, trước đó còn vi phạm pháp luật ở thành phố, gây mất trật tự, không biết sau khi tôi giải độc trong người các ông rồi, các ông có còn giống như lúc trước nữa không?
“Chắc chắn sẽ không, chắc chắn sẽ không!”
Mọi người vội vàng nói.
“Vậy… nói suông cũng không được, các ông nên chứng minh thế nào đây?” Lâm Thanh Diện xoay người nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén.
Đám người Chung Tài đưa mắt nhìn nhau, không biết trong lòng Lâm Thanh Diện nghĩ thế nào.
“Được, nếu đã thế, Chung Tài tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra chứng minh với Lâm thiếu chủ!”
Phi Thiên Lão Thử đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, kiên định nói với anh: “Lâm thiểu chủ, mấy người chúng tôi trước đây ở thành phố không có chuyện ác nào không làm, nhưng từ khi đến Chúng Thần Điện, biết rõ những điều người của Chúng Thần Điện cố gắng vì sự hòa bình của thế giới này, chúng tôi rất là xấu hổ”
“So sánh với bọn họ, mấy người chúng tôi thật sự đáng chết, đáng chết, đồng thời chúng tôi cũng rất hối hận vì những hành động ở bên ngoài mấy năm nay!”
Sau đó, Chung Tài quay về phía Lâm Thanh Diện, duỗi một tay ra, đồng thời còn biến ra một con dao phay.
“Lâm thiểu chủ, Phi Thiên Lão Thử tôi xin đảm bảo, nếu cậu không chê, tôi sẵn sàng gia nhập Chúng Thần Điện, sau này sẽ không làm xằng làm bậy nữa, để chứng minh lòng tôi, hôm này tôi tình nguyện tự chặt đứt một tay!”
Chung Tài lớn tiếng nói.
“Đúng vậy, Chung Tài nói đúng, chúng tôi đều sẵn sàng gia nhập Chúng Thần Điện, tình nguyện tự chặt đứt một tay!”
Nói xong, những người này đều biến ra binh khí, đồng thời muốn chém lên tay mình theo Chung Tài.
“Khoan đã!”
Lâm Thanh Diện bảo bọn họ dừng lại.
“Lâm thiểu chủ, chẳng lẽ cậu cảm thấy như vậy không đủ? Nếu thật sự là thế thì cậu chỉ việc nói thẳng, cho dù thế nào, chúng tôi đều chịu” Chung Tài nói.
Lâm Thanh Diện nhìn bọn họ, sau đó mỉm cười nói: “Được rồi, các ông không cần chứng mình nữa, tôi đã biết tấm lòng của các ông rồi.”
“Lâm thiểu chủ… Ý của cậu là?”
Lâm Thanh Diện nhìn Chung Tài và mười mấy người khác: “Nếu các ông thật sự tự chặt đứt một tay thì chẳng phải là tổn thất lớn với Chúng Thần Điện chúng tôi sao?”
“Chuyện này..”. Mọi người không hiểu, nhưng Chung Tài vẫn luôn nhanh trí lập tức hiểu ra.
Ông ta tỏ vẻ mừng rỡ, xoay người nói với đồng bọn của mình: “Mọi người còn không cảm ơn Lâm thiểu chủ, cậu ấy đã quyết định chấp nhận chúng ta rồi đó!”
“Vậy sao?”
“Cảm… Cảm ơn cậu Lâm!”
Lâm Thanh Diện cười nhìn những người này, thật ra, từ khoảnh khắc bọn họ có thể liều mạng đấu với người của Thương Nguyên Giới, Lâm Thanh Diện đã chấp nhận bọn họ rồi.
Không chỉ Lâm Thanh Diện, những người khác của Chúng Thần Điện cũng giống như thế.
“Được, vậy tôi sẽ giải độc cho các ông, để lúc phản công Thương Nguyên Giới, các ông sẽ không phải băn khoăn điều gì nữa” Lâm Thanh Diện nói.
“Điện chủ, ý cậu là chúng ta vẫn sẽ phản công Thương Nguyên Giới sao?” Chung Tài hưng phấn hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu: “Đúng thế, mấy ngày nữa, Chúng Thần Điện chúng ta sẽ tấn công Thương Nguyên Giới!”
“Được!”
Chung Tài kích động nói: “Bà nó, ức hiếp chúng ta lâu như vậy, bây giờ cũng đến lượt để bọn họ biết cảm giác bị ức hiếp rồi!”
Những người còn lại cũng trở nên hưng phấn, có thể đánh đến Thương Nguyên Giới, đây cũng là chuyện khiến bọn họ thấy hưng phấn.
Lâm Thanh Diện nhìn mấy người trước mặt, lại nghĩ đến thực lực của mình bây giờ, vẻ mặt cực kỳ tự tin: “Được, mấy ngày nữa cùng tôi phản kích Thương Nguyên Giới!”
Lúc này, trong một ngôi miếu nhỏ ở biên giới Thương Nguyên Giới.
Từ Tuyết Nhi dẫn theo mọi người tập trung tu luyện công pháp thần kỳ được ghi chép trên bí thuật, không biết đã bao lâu trôi qua. Bí pháp Thông Linh Kinh này chỉ có tổng cộng mười mấy trang, trong chốc lát Từ Tuyết Nhi đã đọc xong.
Nhưng muốn hoàn toàn tiêu hóa công pháp trên bí thuật này, Từ Tuyết Nhi phải tốn rất nhiều thời gian.
Trong khoảng thời gian này, cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi trong cơ thể mình. Hồn lực di chuyển khắp cơ thể, chẳng những thế, Từ Tuyết Nhi phát hiện việc khống chế hồn lực của mình bây giờ đã đến mức thích làm gì thì làm rồi.
Mà trong ngôi miếu này, những người còn lại cũng xuất hiện sự thay đổi giống Từ Tuyết Nhi.
Thậm chí có thực lực của mấy người đã được tăng cao trong mấy ngày ngắn ngủi này.
“Các vị, thời gian chúng ta ở đây quả lâu, có lẽ mọi người đều đã nhớ kỹ thứ ghi chép trên bí pháp rồi, không bằng trở về tu luyện, mọi người thấy sao.” Từ Tuyết Nhi nói.
“Tuân lệnh!”
Mọi người đáp, bây giờ bọn họ đã hoàn toàn thần phục Từ Tuyết Nhi rồi.
Dù sao cấm địa nhiều năm chưa từng bước vào này vì một câu nói của Từ Tuyết Nhi mới có thể mở cho bọn họ. Cũng vì thế, những người tu hành cấp thấp của Thương Nguyên Giới này mới có thể tiếp xúc được công pháp huyền diệu như vậy.
“Không biết thực lực của các vị bây giờ đã đến cảnh giới nào rồi?” Từ Tuyết Nhi thuận miệng hỏi.
“Bẩm báo Giới chủ, tôi đã từ Hóa Cảnh tiền kỳ lên đến Hóa Cảnh trung kỳ!”
“Tôi cũng vậy, nhưng tiến bộ nhanh hơn hẳn một chút, đã đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong!”
“Tôi là Hóa Cảnh trung kỳ”.
“Tôi đã là nửa bước Thần Cảnh rồi!”
Những người này lần lượt nói ra tu vị trước mắt của mình, bọn họ có vẻ cực kỳ hưng phấn, bí thuật khiến thực lực của bọn họ tăng lên là điều trước đó bọn họ cũng không dám nghĩ.
Dù bọn họ biết nâng cao thực lực nhanh như vậy có lẽ không phải một chuyện tốt, nhưng trước việc có thực lực mạnh mẽ, những thứ khác đều không còn quan trọng nữa.
Từ Tuyết Nhi hài lòng nhìn những người này, trong khoảng thời gian ngắn như thế, những người này của Thương Nguyên Giới đều đã đạt thực lực Hóa Cảnh trở lên cả rồi.
Mà điều khiến cô ta quan tâm nhất là năm u linh của mình. Từ Tuyết Nhi điều khiển thần hồn quấn lấy năm u linh này, cảm nhận tu vi hiện tại của bọn họ. Cô ta ngạc nhiên nhìn năm người, chỉ trong mấy ngày, hai Thần Cảnh tiền kỳ đã có tu vi Thần Cảnh trung kỳ, mà ba Thần Cảnh trung kỳ còn lại có tu vi tăng càng nhiều hơn.
Dù vẫn chưa đến Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng Tuyết Nhi biết đột phá chỉ là vấn đề thời gian thôi.
“Không ngờ bí thuật này lại lợi hại như thế!”
Từ Tuyết Nhi ngạc nhiên cảm thán, vì bây giờ tu vi của cô ta cũng tăng lên rất nhiều, Thần Cảnh đỉnh phong không còn là giấc mơ nữa!
“Cảm ơn Giới chủ đã mở ra cấm địa, cho chúng tôi được xem bí thuật!”
Mọi người lại nói. Từ Tuyết Nhi hài lòng gật đầu, mình chỉ làm chuyện này đã thu phục được bọn họ rồi.
“Được, sau này chỉ cần mọi người nghe lời tôi nhất định sẽ có lợi! Bây giờ chúng ta cùng nhau trở về thôi, dù sao vẫn còn mấy chuyện cần phải làm!”
Ánh mắt Từ Tuyết Nhi lộ vẻ hung ác, dẫn đầu rời khỏi ngôi miếu này. Quay về trong cung điện ở Thương Nguyên Giới, Từ Tuyết Nhi không nói hai lời, nhốt cả nhà Triệu Nhân và Tống Nghĩa lại.
Vì Tống Nghĩa và Triệu Nhân mà chuyện lúc trước Từ Tuyết Nhi muốn giết Tiểu Nguyệt không thành công, cũng vì thế nên cô ta ghi hận với bọn họ, cho nên nếu đã biết không có cách nào giết bọn họ, vậy thì nhất cả nhà bọn họ lại, để những người này chịu giày vò đi.
“Các người phải nhớ, thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết! Từ hôm nay trở đi, mọi người chuyên tâm tu luyện, đợi ngày chúng ta tấn công nước C một lần nữa!” Từ Tuyết Nhi đứng dậy, trong mắt tràn đầy tự tin và sự khát vọng với quyền lợi!