CHƯƠNG : CHỮA BỆNH CỨU NGƯỜI
Lâm Thanh Diện khẽ nhíu mày, tên nhóc này lấy đan dược gì ra mà chả được, vậy mà còn là một viên đan dược màu vàng kim, phải biết, đan dược màu vàng kim chính là đan dược thần cấp đó!
“Viên đan dược này là do tôi đích thân chế tạo ở Dược Thần Cốc, có hiệu quả tu sửa xương gãy, phục sinh kinh mạch.”
“Thần kỳ như vậy à?” Người bên dưới sân khấu hỏi.
“Đương nhiên.”
Nói xong, người trẻ tuổi nhìn sang bệnh nhân đó: “Anh trai này, nếu như anh tin tôi thì có thể uống viên đan dược này vào.”
“Tin, tôi đương nhiên là tin cậu rồi.”
Người bệnh này vội vàng nhận lấy đan dược trong tay đối phương: “Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi, còn nước còn tát.”
Nói xong, nuốt viên đan dược xuống.
Thần sắc của đám người bên dưới sân khấu đều tràn đầy trông đợi mà nhìn lên sân khấu.
Người thanh niên trẻ tuổi này nói: “Anh trai đây, anh có thể thử đứng dậy rồi đó.”
“Cái này…thật sự được sao?” Bệnh nhân hỏi.
Người trẻ tuổi gật đầu: “Tin tôi, anh tuyệt đối có thể.”
Bệnh nhân khoảng tuổi này mang theo thần sắc sợ hãi và ngạc nhiên, run rẩy mà từ từ bò dậy khỏi mặt đất, ngay sau đó, ông ta đứng thẳng trên sân khấu, trên mặt xuất hiện một vẻ kinh hỉ.
“Tôi không sao nữa rồi, tôi không sao nữa rồi, tôi khỏi rồi! Đây thật đúng là thần y, đan được của Dược Thần Cốc quả nhiên thần kỳ!”
Nói xong, người bệnh này vậy mà lại trực tiếp múa tay múa chân mà chạy trên sân khấu, vừa chạy vừa nhảy nhót.
Tất cả mọi người bên dưới sân khấu đều kinh ngạc, không ngờ một người bị tật ở chân đã năm rồi, vậy mà lại hoàn toàn lành lặn chỉ trong vòng chưa tới giây ngắn ngủi.
Chuyện như vậy xảy ra ngay trước mắt, đám người không thể không tin.
Chỉ là, điều bọn họ không biết chính là, có một số chuyện, cho dù là xảy ra ở ngay trước mắt thì cũng chưa chắc là thật.
“Diễn có hơi ảo, còn một con đường dài lắm mới tới được giải Oscar.” Lâm Thanh Diện nhẹ giọng nói, quay người nhìn một cái, tên này hay lắm, người phụ nữ Lương Cung Nhạn Sương này vậy mà lại ngân ngấn lệ.
“Cô sao thế? Nhìn đến mê muội rồi à?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Lương Cung Nhạn Sương lắc đầu, đôi mắt nhìn trên sân khấu: “Không ngờ, đan dược của Dược Thần Cốc lại thần kỳ như vậy, hơn nữa, phong cách của người thanh niên này cao thượng, căn bản không quan tâm đối phương giàu hay nghèo, chuyện như vậy, có thể không cảm động được sao?”
Vẻ mặt Lâm Thanh Diện đầy hắc tuyến, phải nói Lương Cung Nhạn Sương cũng là con gái của gia tộc lớn, đánh giá từ bức ảnh khổ lớn mà Lâm Thanh Diện vô ý nhìn thấy trước đây, kiến thức của cô ta chắc cũng rất là nhiều, nhưng sao trông vẫn còn đơn thuần đến có hơi ngốc thế kia?
“Nhạn Sương, cô vẫn chưa nhìn ra sao? đây là vở kịch hát đôi của hai bọn họ đó.” Hứa Bích Hoài ở bên cạnh nhắc nhở.
Không hổ là người phụ nữ của Lâm Thanh Diện, hai tên hề này ở trước mặt của Hứa Bích Hoài, vừa nhìn liền bị bóc trần.
“Hát đôi? Ý gì cơ?” Lương Cung Nhạn Sương suy cho cùng cũng là người Đảo Quốc, đối với những thành ngữ tục ngữ như vậy thì cô ta cũng không hiểu lắm.
“Ý là nói hai người bọn họ đang diễn kịch đó.” Lâm Thanh Diện thấp giọng nói.
“Diễn kịch?” Đôi mắt Lương Cung Nhạn Sương trừng to, không dám tin mà nhìn lên sân khấu.
“Lâm Thanh Diện, Bích Hoài, hai người đều nhìn ra được sao?”
“Đương nhiên.”
Hai người đồng thời mỉm cười gật đầu.
Khuôn mặt Lương Cung Nhạn Sương đỏ bừng, được rồi, xem ra chỉ có một mình mình là không nhìn ra được thôi.
“Tên này, vậy mà lại dám gạt chúng ta, coi tôi lên đó tẩn hắn một trận.” Lương Cung Nhạn Sương lập tức bày ra trận thế, nhưng bị Lâm Thanh Diện kéo lại.
“Đợi lát nữa xử hắn rồi cũng không muộn, coi hắn chuẩn bị giở trò gì nữa.” Lâm Thanh Diện mỉm cười nói, lại đặt ánh mắt lên sân khấu.
Sau khi câu chuyện hệt như sự tích thần tiên này diễn ra ở trước mắt đám người, thì đám người đều lũ lượt hướng ánh mắt tán đồng nhìn người thanh niên trẻ trên sân khấu.
“Các vị nào vẫn còn bệnh tật thì có thể nói ra, chỉ là hôm nay tôi xuống núi có hơi vội, không chuẩn bị đủ đan dược, nhưng cái này cũng không sao, các vị cứ nói bệnh mình ra, tôi ghi chép lại từng cái, đợi ngày sau, tôi sẽ đem đủ đan dược tới, cũng không lấy một xu nào!”
Người thanh niên nói.
Đám người kinh ngạc ồ lên, đan dược của Dược Thần Cốc tuỳ tiện lấy ra một viên đem bán cũng được xưng là trân bảo rồi, bây giờ vậy mà lại có chuyện tốt như vậy, cái này thật đúng là người thanh niên này đang đại phát từ bi.
Trên mặt người thanh niên khẽ cười, nhìn thấy thời cơ cũng đến rồi, liền xua xua tay thị ý nói: “Các vị, tiếp theo đây, chính là chuyện thứ hai mà tôi xuống núi lần này, đó chính là, thay sư phụ nhận đồ đệ.”
“Các vị đều biết đó, sư phụ tôi cốc chủ Điền Uyên là người nhân hậu rộng rãi, tay nghề chế tạo đan dược không ai có thể so sánh được, hôm nay, tôi có thể mang theo nguyện vọng của ông lão mà xuống núi nhận đồ đệ, thì chính là cơ hội ngàn năm có một, hơn nữa, mọi người đều biết đó, một khi học được chế tạo đan dược rồi thì thứ gì sẽ đợi chờ các vị, tin chắc dù tôi có không nói thì mọi người cũng đều rất rõ rồi.”
Đôi mắt đám người phát sáng lên, nếu như mình học được thuật chế tạo đan dược thì sau này tuỳ tiện chế tạo một viên đan dược đem đi bán, thì lợi nhuận sẽ tương đối khả quan.
“Cho nên, cơ hội lần này vô cùng hiếm, phải biết, đợi đến lần sau sư phụ nhận đồ đệ, thì còn chưa biết phải đợi đến khi nào nữa đó.”
Người thanh niên nhìn xuống bên dưới sân khấu mà nói.
Bệnh nhân mới vừa được chữa khỏi hồi nãy nói với người thanh niên: “Chào cậu, tôi không biết tôi có thiên phú hay không, nhưng nếu như cậu không chê, thì không biết có thể nhận tôi làm đồ đệ không?”
Người thanh niên nhìn đối phương, cười nói: “Cái này à, cũng không phải là không được, nhưng như anh nói đó, trước tiên tôi phải coi coi anh có cái thiên phú này không đã.”
“Vậy làm sao mới coi được?” Người đàn ông trung niên khoảng tuổi này hỏi.
“Rất đơn giản, sờ xương.”
“Sờ xương?” Người đàn ông trung niên ngạc nhiên mà nhìn người thanh niên trẻ tuổi, đám người bên dưới sân khấu cũng không hiểu.
“Hễ là người có thiên phú thì xương khớp rất kỳ diệu, bên trong kinh mạch sẽ có một loại chân khí tồn tại, chỉ là, chân khí như vậy các vị sẽ không cảm nhận được, mà thân là đại đệ tử của Dược Thần Cốc, tôi đương nhiên có thể cảm nhận được.”
Người thanh niên giải thích với đám người.
Đám người lũ lượt gật đầu, sự thần kỳ của Dược Thần Cốc bọn họ dầu ít dầu nhiều gì cũng được biết một chút rồi, đối với cái gọi là chân khí và kinh mạch gì đó thì bọn họ cũng không phải là hoàn toàn không tin, “Nào, nếu như có thể thì tôi sờ xương giúp anh.”
Người thanh niên nói.
“Vậy, được rồi.” Người đàn ông trung niên đáp, đứng ở trước mặt của người thanh niên.
Người thanh niên nhìn đối phương, vươn hai tay ra, túm lấy hai cánh tay của đối phương, từ trên xuống dưới, nhắm đôi mắt bắt đầu giả vờ mò mẫm từ trên xuống.
Đám người mở to đôi mắt nhìn sân khấu, sau mười mấy giây, đột nhiên, một màn kỳ dị đã xuất hiện.
Chỉ nhìn thấy, khi người thanh niên đang sờ mó cơ thể của đối phương thì trên cơ thể của người trung nhiên vậy mà lại phát ra một luồng sương mù màu trắng mỏng manh!
Đám người lũ lượt bày tỏ sự kinh thán, tình huống như vậy giống như là đang làm ảo thuật vậy!
Người thanh niên mở mắt ra, nhìn đối phương nói: “Anh trai này, xương cốt anh kỳ diệu, chân khí trong cơ thể cuộn trào mạnh mẽ, dùng để tu hành chế tạo đan dược thì không còn gì thích hợp hơn!”
“Cái gì? Ý của cậu là?”
Đối phương ngạc nhiên mà nhìn người thanh niên nói.
“Ý tôi là, nếu như anh đồng ý thì một người có thiên phú cực đỉnh như anh có thể gia nhập Dược Thần Cốc chúng tôi!” Người trẻ tuổi mỉm cười nói.
“Thật sao? Tôi thật sự có thể ư?”
Người đàn ông trung niên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ nói: “Tốt quá rồi, tôi cuối cùng cũng không cần thu gom ve chai nữa, tôi có thể gia nhập Dược Thần Cốc, trở thành đồ đệ của Điền cốc chủ rồi!”
Đám người bên dưới sân khấu lũ lượt ca thán, bọn họ đều biết, có thể gia nhập Dược Thần Cốc, đối với một người mưu sinh bằng nghề thu gom ve chai mà nói, tuyệt đối là giàu có chỉ sau một đêm!
“Chỉ là….” Người thanh niên nhìn đối phương.
“Chỉ là gì?” Người trung niên hỏi.
“Chỉ là, trước khi chính thức gia nhập Dược Thần Cốc, anh cần phải nộp một số phí nhất định, phí không cao, triệu là đủ rồi, một là để dùng cho cuộc sống sau này ở Dược Thần Cốc, hai là để có thể nhìn thấy thành ý của anh.” Người trẻ tuổi nói.
“Kịch hay cuối cùng cũng lên sàn rồi.” Lâm Thanh Diện ở bên dưới sân khấu thấp giọng mà nói, lần này, không chỉ anh và Hứa Bích Hoài, mà ngay cả Lương Cung Nhạn Sương ở bên cạnh cũng hoàn toàn hiểu rồi.
“Tên này, thật đúng là vô sỉ mà.” Lương Cung Nhạn Sương phẫn nộ mà nói.