Rể Quý Trời Cho

chương 148: ngủ riêng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Thanh Diện mặt mày kỳ quái liếc Hứa Bích Hoài, không ngờ cô vậy mà sẽ kêu anh xin lỗi Tống Uy.

Theo lý mà nói Hứa Bích Hoài rất ghét Tống Uy, thế nào bây giờ lại giúp cậu ta nói chuyện rồi?

Tống Uy cũng có hơi ngạc nhiên, cậu ta biết Hứa Bích Hoài từ nhỏ không thích cậu ta, còn tưởng lần này đến sẽ xảy ra không ít mâu thuẫn với Hứa Bích Hoài, bây giờ xem ra, chị họ này của mình đổi tính rồi.

“Nghe thấy chưa, chị họ tôi bảo anh xin lỗi tôi, anh còn ngây ra làm cái gì!” Tống Uy mặt mày đắc ý nói.

Lâm Thanh Diện liếc nhìn Tống Uy, mở miệng nói: “Trên xe có camera hành trình, hay là chúng ta xem thử, cậu chắc chắn muốn tôi xin lỗi?”

Tống Uy lập tức bối rối, sau khi cậu ta đâm vào con chó thì luôn ở trước đầu xe dây dưa với cô gái kia, chắc chắn bị camera hành trình ghi lại hết.

“Không muốn xin lỗi thì thôi, tôi không thèm tính toán với anh.” Tống Uy bĩu môi, cúi đầu chơi game.

Hứa Bích Hoài nghe Lâm Thanh Diện nói như vậy thì biết chuyện này quả thật là lỗi của Tống Uy, có điều cô bây giờ đối với Lâm Thanh Diện tâm tàn ý diệt rồi, cho nên không có nói gì.

Tống Huyền Khanh liếc nhìn Lâm Thanh Diện, gằn lên: “Cậu nhìn Tiểu Uy đi, độ lượng biết bao, ngược lại loại phế vật như vậy, làm sai cũng còn không thừa nhận, ngay cả câu xin lỗi cũng không có, cậu đừng tưởng phí giao dịch bất động sản bây giờ phải dựa vào cậu trả thì cậu có khí thế rồi, tên ngôi biệt thự này chung quy thuộc về tôi.”

Lâm Thanh Diện không có để tâm đến Tống Huyền Khanh, mà nhìn chằm chằm Hứa Bích Hoài một lúc, tóm lại cứ cảm giác cô có chút kỳ lạ, không biết bị sao.

Ăn tối xong, tất cả mọi người đều ngồi bên bàn, Hứa Bích Hoài cúi đầu, không nói một lời, dáng vẻ tâm sự trùng trùng.

“Tiểu Uy, nào ăn nhiều vào, nếm thử tay nghề của cô.” Tống Huyền Khanh mỉm cười gắp đồ ăn cho Tống Uy.

Tống Uy vừa ăn vừa nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó con người của cậu ta đảo quanh, mở miệng hỏi: “Cô, Lâm Thanh Diện bây giờ vẫn không có việc làm sao, chỉ dựa vào chị họ cháu nuôi?”

Hai người Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa, tuy nói Lâm Thanh Diện không có công việc, nhưng khoảng thời gian này biểu hiện của Lâm Thanh Diện vẫn khiến bọn họ có chút kinh ngạc.

Ít nhất phí giao dịch bất động sản một tháng triệu bọn họ không lấy ra được, biệt thự này mặc dù viết tên của Tống Huyền Khanh, nhưng tiền là Lâm Thanh Diện bỏ ra, điều này đã chứng tỏ Lâm Thanh Diện không có đơn giản như bọn họ nghĩ.

Có điều cho dù như thế, Tống Huyền Khanh vẫn xem thường Lâm Thanh Diện, cứ cảm thấy tiền của Lâm Thanh Diện là trộm từ túi của bà ta mà ra.

“Còn không phải sao, cậu ta có thể làm việc gì chứ, còn không phải dựa vào Bích Hoài nuôi, nếu không phải nể cậu ta giúp làm việc nhà, cô sớm đã đuổi cậu ta ra khỏi đây rồi.” Tống Huyền Khanh trả lời.

“Hôm nay ba tôi lại tìm tôi nói chuyện, ba nói với tôi nhà họ Hứa từ sau khi Lâm Thanh Diện đến thì luôn xảy ra chuyện, lại khuyên tôi kêu Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ly hôn.” Hứa Quốc Hoa thở dài nói.

Một nhà bọn họ đều rõ, Hứa Mạn Tranh làm như vậy, là bởi vì lần trước Hứa Bích Hoài ở trước mặt mọi người trở mặt với ông cụ.

Hứa Mạn Tranh cảm thấy bản thân bây giờ hết cách với Hứa Bích Hoài, nhưng đuổi một Lâm Thanh Diện chắc không có vấn đề gì, cho nên luôn thúc ép Hứa Quốc Hoa về chuyện Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện ly hôn.

Vốn dĩ Hứa Bích Hoài sẽ không để chuyện này trong lòng, nhưng hôm nay sau khi Lục Thiên Điệp đến, cô nghe chuyện hy hôn thì trong lòng đột nhiên lay động, nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện chú ý ánh mắt của Hứa Bích Hoài, trong lòng bỗng căng thẳng, cô lúc này nhìn anh, lẽ nào thật sự định ly hôn rồi sao?

Trong lúc nhất thời, Lâm Thanh Diện có chút không biết mình đã sai ở đâu, hoàn toàn không hiểu Hứa Bích Hoài bị làm sao.

Tống Uy thấy Lâm Thanh Diện ở nhà họ Hứa không có địa vị như thế, bèn cười nói: “Cháu hai hôm nữa tham gia một bữa tiệc, người tham gia đều là các công tử có tiếng của Hồng Thành, không bằng để Lâm Thanh Diện đi cùng cháu. Quen biết thêm vài người thì có thêm mấy con đường.

Cậu ta đương nhiên không phải muốn giúp Lâm Thanh Diện quan biết bạn bè, cậu ta muốn mượn bữa tiệc lần này để từ từ sỉ nhục Lâm Thanh Diện một phen.

Tống Uy trời sinh vô năng thấy người khác xấu mặt, thì cậu ta còn vui mừng.

Tống Huyền Khanh sau khi nghe thấy lời Tống Uy nói, mắt bỗng sáng lên, mở miệng nói: “Tiểu Uy cháu sao quen được mấy công tử của Hồng Thành?”

“Chơi game quen được, bọn họ chơi game không giỏi bằng cháu, đều nhận cháu làm đại ca.” Tống Uy đắc ý rồi.

“Tiểu Uy thật sự xuất sắc, vậy mà có thể kết bạn với các công tử của Hồng Thành, vậy thì để Lâm Thanh Diện đi cùng cháu, ra ngoài cho mở mang tầm mắt, tránh cậu ta chỉ biết ở nhà làm việc nhà.” Tống Huyền Khanh mở miệng.

“Mẹ, party của mấy người trẻ tuổi, con không đi.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Tống Huyền Khanh lập tức lườm Lâm Thanh Diện, nói: “Cái gì party của mấy người trẻ tuổi, nhưng đều là các công ty của Hồng Thành, lấy danh tiếng của phế vật này, bình thường đâu có cơ hội tiếp xúc với người của tầng lớp này, Tiểu Uy có lòng tốt dẫn cậu đi, cậu đừng có mà không biết tốt xấu như vậy?”

Lâm Thanh Diện trong lòng vừa khúc mắc chuyện của Hứa Bích Hoài, không có tâm tư biện minh với Tống Huyền Khanh, bèn thuận miệng đồng ý.

Tống Uy thấy Lâm Thanh Diện đồng ý, trong lòng cười lạnh, lẩm bẩm nói; “He he, đám công tử đó xem thường nhất là loại phế vật như anh, đến lúc đó khiến anh chịu sự sỉ nhục của bọn họ một phen.”

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Thanh Diện đi rửa bát, sau khi thu dọn xong, thì ngồi bên cạnh Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện đến, bèn trực tiếp đứng dậy, mở miệng nói: “Con đi nghỉ ngơi đây.”

Lâm Thanh Diện cũng vội đứng dậy, muốn đi theo Hứa Bích Hoài về phòng, từ từ hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng khiến anh không ngờ là Hứa Bích Hoài không có đi về phòng của bọn họ mà đi lên lầu.

Tống Huyền Khanh cười lạnh liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Bích Hoài khoảng thời gian này không muốn ngủ cùng cậu, cậu tự mình phản tỉnh lại mình đi, cậu cứ từ từ tận hưởng đi, Bích Hoài sắp ly hôn với cậu rồi.”

Nói xong, bà ta cùng Hứa Bích Hoài đi lên lầu.

Lâm Thanh Diện không tin Hứa Bích Hoài vì mình mới lên lầu ngủ, chắc mấy ngày này Tống Uy ở đây, cô không nhìn thấy Tống Uy, cho nên chuyển lên lầu.

Vậy thì đợi qua vài hôm lại tìm Hứa Bích Hoài nói chuyện.

Lâm Thanh Diện bất lực lắc đầu, cứ cảm thấy Hứa Bích Hoài tự dưng lạnh nhạt với anh, giống như thái độ của mấy năm trước.

“Lâm Thanh Diện, anh thật ngu ngốc, vợ của anh còn không thèm ngủ cùng anh, thật quá mất mặt mà.” Tống Uy vừa chơi game, vừa chế giễu.

Lâm Thanh Diện lườm cậu ta, trực tiếp đưa tay giật lấy điện thoại của Tống Uy.

Tống Uy lập tức rít lên, đứng dậy muốn đoạt lại điện thoại, miệng còn mắng: “Đồ khốn, trả lại điện thoại cho lão tử, đang đánh squad!”

Lâm Thanh Diện ấn Tống Uy về lại sô pha, Tống Uy muốn giẫy giụa, lại phát hiện bản thân căn bản không dùng sức được.

“Sức của tên phế vật này sao lại lớn như vậy chứ?” Tống Uy mặt mày kinh ngạc.

Lâm Thanh Diện liếc nhìn điện thoại của Tống Uy, anh bây giờ tâm trạng không tốt, vừa hay cũng muốn giải tỏa, không bằng chơi thử game của Tống Uy.

Con trai ai cũng có thiên phú với khoản game, trước đây khi Lâm Thanh Diện còn bé, cũng thích chơi mấy loại game này, có điều mấy trò chơi đó đối với Lâm Thanh Diện mà nói quá đơn giản, tùy tiện chơi một lát thì có thể ghi kỷ lục mới.

Cho nên sau đó Lâm Thanh Diện chuyển hứng thú sang trò ‘cờ vây giám bảo tập võ’ loại game này càng kiểm tra IQ và sức nhẫn nại hơn.

Tống Uy thấy Lâm Thanh Diện cầm điện thoại của cậu ta chơi game, lập tức có chút nôn nóng, mở miệng: “Con mẹ anh trả điện thoại cho tôi, tôi là vương giả sao rồi, anh sẽ khiến tôi bị tụt rank.”

Bởi vì vừa rồi cảm nhận được sức lực của Lâm Thanh Diện, Tống Uy bây giờ chỉ dám gào hai câu, không dám đưa tay ra cướp nữa.

Lâm Thanh Diện không có để tâm đến cậu ta, mà cúi đầu nghiêm túc chơi game.

Tống Uy trong lòng thấy tuyệt vọng, lẩm bẩm nói: “Xong rồi, đây là trận kéo anh Vương Mậu đến rank, trận này vốn đã nguy hiểm, nếu như thua, anh Vương Mậu chắc chắn sẽ không để mình lái siêu xe của anh ấy.”

Tống Uy nghiến răng, thấy trong ánh mắt của Lâm Thanh Diện tràn đầy âm hiểm, nghĩ đến khi tham gia buổi tiệc, nhất định phải khiến Lâm Thanh Diện mất mặt.

Một lúc sau, Lâm Thanh Diện bèn đưa điện thoại cho Tống Uy, mở miệng nói: “Nhàm chán.” Sau đó quay người đi về phòng.

“Là anh quá gà, chơi không bằng người ta còn nói vô vị, thật là rác rưởi.” Tống Uy bĩu môi, mở miệng nói.

Cậu ta vội cầm lấy điện thoại, định mở bảng kết quả ra, vừa rồi Lâm Thanh Diện chơi một lúc, chắc chỉ đưa mạng cho đối thủ.

Tuy nhiên khi cậu ta nhìn rõ tình trạng trên màn hình, bỗng ngây người.

“Penta kill!”

Âm thanh của giết năm vang lên, người đối diện, toàn bộ đều chết hết, mà người của bên cậu ta đã đẩy lên chỗ cao đối diện, theo thời gian mà sống lại, bên kia đã thua chắc rồi.

Mặc kệ bên nay là đồng đội hay đối thủ, đều ở trong cửa sổ chát nhắn chữ ngầu.

Tống Uy mặt mày ngây ngốc, ngẩng đầu liếc nhìn phòng của Lâm Thanh Diện, cái tên này, làm kiểu gì được vậy?

Đây là ván của vương giả sao, cho dù lấy trình độ của cậu ta, muốn giết năm, đã khó càng thêm khó, tên phế vật Lâm Thanh Diện này sao làm được?

“Mẹ nó, chắc chắn là mình vừa rồi phát huy tốt quá, vừa hay khi đoàn chiến vừa xuất hiện cơ hội, bị tên phế vật Lâm Thanh Diện này đụng bậy đụng bạ vớ được, nếu không anh sao có thể trở thành MVP.” Tống Uy lẩm bẩm nói.

Ván game kết thúc, vừa thoát ra, Tống Uy lập tức nhận được điện thoại của Vương Mậu.

“Thằng nhóc cậu vừa rồi thật ngầu, vậy mà diệt cả năm, xem ra thằng nhóc cậu quả nhiên có thiên phú chơi game.” Vương Mậu mở miệng nói.

“Khụ khụ, phát huy bình thường, khiêm tốn khiêm tốn.” Tống Uy có chút ngại ngùng nói.

“Party nhớ đến, đến lúc đó tôi lái siêu xe dẫn cậu đi hóng gió.”

“Không vấn đề, đúng rồi, em có thể dẫn một người cùng tham gia được không?” Tống Uy hỏi.

“Có thể, cậu tùy ý dẫn theo, nhiều người càng náo nhiệt.” Vương Mậu cười nói.

Tống Uy lập tức đáp ứng, hai người lại nói chuyện mấy câu, sau đó cúp máy.

“Hừ, Lâm Thanh Diện, vừa rồi anh lại dám giật điện thoại của tôi, đợi đấy cho tôi, đến lúc đó khiến anh biết sự lợi hại của tôi.” Tống Uy tự nói với chính mình một câu, sau đó trở về phòng mà Tống Huyền Khanh chuẩn bị sẵn.

Hai ngày sau, Hứa Bích Hoài luôn đối xử lạnh nhạt với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện hỏi Hứa Bích Hoài làm sao thế, Hứa Bích Hoài cũng không nói với anh.

Lâm Thanh Diện đoán Hứa Bích Hoài có thể đến tháng cộng thêm Tống Uy đến, cho nên tâm trạng không tốt, cho nên không có truy hỏi quá kỹ.

Mấy ngày nay ngược lại Lạc Tâm gửi tin nhắn cho anh nhiều hơn, hỏi anh có suy nghĩ về Kinh Đô không.

Lâm Thanh Diện tự nhiên đều từ chối, mà Lạc Tâm lần nào cũng nói một câu: “Không vội, cứ đợi thêm.”

Điều này khiến Lâm Thanh Diện đầu óc có chút mơ hồ, có điều anh vốn cảm thấy Lạc Tâm không bình thường, cho nên không nghĩ nhiều.

Sẩm tối hôm nay, Tống Uy lái xe ra khỏi vịnh Đằng Long, đến địa điểm bữa tiệc của Vương Mậu.

Tống Huyền Khanh sau khi đợi Tống Uy rời đi, mới gọi Lâm Thanh Diện ra.

“Cậu bây giờ mau chóng đi tham gia bữa tiệc mà Tiểu Uy nói, đừng đi muộn quá, người ta không dẫn cậu chơi đâu.” Tống Huyền Khanh mở miệng.

“Tống Uy đâu?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

“Nó lái xe đi trước rồi.” Tống Huyền Khanh trả lời.”

“Tại sao không bảo cậu ta đợi con? Cậu ta lái xe đi rồi, con đi bằng gì?” Lâm Thanh Diện cạn lời.

“Lần trước bảo cậu lái xe thì cậu làm trầy xe, xe đắt như vậy, không phải để cậu phá, cho nên sau này chiếc xe đó cậu đừng ngồi nữa. Đây là chìa khóa xe điện, cậu đi xe điện đến đó, tôi đưa địa chỉ cho cậu.” Tống Huyền Khanh không nhẫn nại mà mở miệng.

Lâm Thanh Diện liếc nhìn chiếc chìa khóa xe điện, nói thẳng: “Vậy con không đi nữa, dù sao đi cũng không có ích gì.”

“Cậu dám!” Tống Huyền Khanh lập tức trừng mắt: “Cậu hôm nay nếu như không đi, ngay mai tôi bảo Bích Hoài ly hôn với cậu, cậu thật vô dụng, sao không biết tiện bộ hả, dựa vào bản thân cậu, có thể tham gia bữa tiệc của những công tử này sao!”

Tống Huyền Khanh không biết gia chủ nhà họ Cổ có quan hệ với Lâm Thanh Diện, lần trước Hứa Mạn Tranh cũng chỉ nói Lâm Thanh Diện khiến ông cụ mất mặt, không có nói làm gì mất mặt, hôm đó người tham gia tiệc tối của nhà họ Hứa cũng không có ra quan hệ giữa Lâm Thanh Diện và gia chủ của nhà họ Cổ, theo bọn họ thấy, đây chỉ là vận cứt chó của Lâm Thanh Diện mà thôi.”

Lâm Thanh Diện bất lực, chỉ đành cầm chiếc chìa khóa xe điện, sau khi hỏi Tống Huyền Khanh địa chỉ, đi xe điện đến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio