Rể Quý Trời Cho

chương 156: dì không có tư cách nói cô ấy như vậy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Lâm Thanh Diện ra khỏi biệt thự thì gọi cho Lý Huỳnh Thái, hỏi anh ta Lục Thiên Điệp sống ở đâu.

Tối qua Lý Huỳnh Thái đã theo Lục Thiên Điệp về nhà nên biết cô ấy sống ở đâu.

Lý Huỳnh Thái nói địa chỉ nhà Lục Thiên Điệp cho Lâm Thanh Diện, anh lập tức bắt taxi tới đó.

Nếu Lục Thiên Điệp thật sự đưa ảnh cho Hứa Bích Hoài thì sẽ hiểu lầm lớn, chẳng trách tâm trạng của Hứa Bích Hoài lại thay đổi nhiều như vậy.

Chuyện này nhất định phải để Lục Thiên Điệp giải thích rõ ràng, nếu không e rằng cả đời này Hứa Bích Hoài cũng không tha thứ cho anh.

Khi đến cổng khu chung cu Lục Thiên Điệp sống, Lâm Thanh Diện bước ra khỏi taxi, anh thấy một chiếc ô tô sang trọng đang đậu bên lề đường, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.

Hình như lần trước khi gặp Lạc Tâm anh cũng đã thấy nó, nhưng lúc đó anh không nhìn kỹ, không biết có phải cùng một xe hay không.

Không suy nghĩ nhiều, Lâm Thanh Diện đi thẳng vào khu chung cư, đến dưới toà nhà mà Lý Huỳnh Thái nói.

Ban đầu anh định đi vào, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy vài người đang đứng ở cửa toà nhà, hai người trong số họ là Lạc Tâm và Lục Thiên Điệp.

Mà hai người còn lại là vệ sĩ của Lạc Tâm.

Lâm Thanh Diện cảm thấy kỳ lạ, tự hỏi sao Lạc Tâm lại ở cùng với Lục Thiên Điệp.

Anh lặng lẽ tiến lại gần, muốn nghe xem hai người đang nói gì.

“Tôi đã đưa bức ảnh cho Bích Hoài xem, hơn nữa còn nói dối cô ấy rằng mình đã quan hệ với Lâm Thanh Diện, có vẻ Bích Hoài rất đau lòng, tôi cảm thấy làm như vậy cực kỳ có lỗi với cô ấy.” Lục Thiên Điệp cắn môi nói.

Lạc Tâm đưa tay ra vỗ vai Lục Thiên Điệp: “Cô phải biết bạn thân mãi mãi chỉ là bạn thân, cô ấy không thể ở bên cô cả đời. Nếu cô muốn đến với Lâm Thanh Diện thì đừng nghĩ đến việc làm vậy có có lỗi với người khác hay không, chỉ khi Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài xa nhau, cô mới có cơ hội có được Lâm Thanh Diện.”

Lục Thiên Điệp gật đầu, sở dĩ cô đưa tấm ảnh cho Hứa Bích Hoài xem đương nhiên cũng là vì nghe lời Lạc Tâm.

“Nhưng cho dù Bích Hoài thật sự vì chuyện này mà ly hôn với Lâm Thanh Diện thì tôi phải làm sao mới có thể khiến anh ấy chấp nhận mình?” Lục Thiên Điệp lại hỏi.

Lạc Tâm dừng lại một chút rồi nói: “Điều này cô không cần lo, đợi hai người họ ly hôn rồi tôi sẽ tạo cơ hội cho hai người. Tôi là dì út của Lâm Thanh Diện, đương nhiên hy vọng cậu ấy có thể tìm được một người vợ tốt, tôi cảm thấy cô tốt hơn Hứa Bích Hoài nhiều.”

Trên thực tế, mục đích thật sự của Lạc Tâm là khiến Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ly hôn, như vậy khi Lâm Thanh Diện nản lòng thoái chí mới có thể theo cô ta về Kinh Đô.

Còn Lục Thiên Điệp chỉ là một công cụ để cô ta lợi dụng mà thôi, đợi khi Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ly hôn, cô ta sẽ đá Lục Thiên Điệp sang một bên, người sống ở nơi nhỏ bé như này không đáng để Lạc Tâm thương xót.

“Cô đừng nói như vậy, Bích Hoài cũng là một cô gái tốt, nếu không phải chúng tôi đều yêu Lâm Thanh Diện thì cả đời này tôi sẽ là chị em tốt với cô ấy.” Lục Thiên Điệp bất đắc dĩ nói.

Lạc Tâm bĩu môi, không để cả hai người vào mắt.

“Mấy ngày tới cô cứ lượn lờ trước mặt Hứa Bích Hoài cho tôi, dù không nói chuyện với cô ta thì cũng phải để cô ta nhìn thấy cô. Nếu cô ta hỏi thì cô cứ nói đến tìm Lâm Thanh Diện, như vậy sẽ càng làm cho cô ta lo lắng và nhanh chóng ly hôn với Lâm Thanh Diện.” Lạc Tâm lại nói.

Lục Thiên Điệp gật đầu, cô khá bị thuyết phục bởi những lời này của Lạc Tâm, người phụ nữ này mang lại cho cô cảm giác vô cùng mạnh mẽ, khiến cô không có lý do gì để không tin cô ta.

Lâm Thanh Diện nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, trong lòng chợt dâng lên ngọn lửa giận.Anh không ngờ chuyện này lại là kế hoạch trong bóng tối của Lạc Tâm, Lục Thiên Điệp có thể không biết Lạc Tâm đang lợi dụng mình nhưng Lâm Thanh Diện chỉ liếc mắt đã nhận ra.Dù sao mục đích Lạc Tâm đến Hồng Thành lần này là đưa anh về Kinh Đô, hơn nữa với sự kiêu ngạo của Lạc Tâm thì sao có thể coi trọng người sống ở nơi nhỏ bé thế này!

Có bức ảnh đó, dù Lâm Thanh Diện có giải thích thế nào thì Hứa Bích Hoài cũng sẽ không tin anh, hơn nữa còn có Tống Huyền Khanh ở bên cạnh thêm dầu vào lửa thì e rằng rất có khả năng Hứa Bích Hoài sẽ đề nghị ly hôn với Lâm Thanh Diện.

Khi đó dù Lâm Thanh Diện xoay chuyển trời đất thì cũng không có cách nào thay đổi được ý nghĩ của Hứa Bích Hoài.

Có lẽ Lạc Tâm chỉ tính đúng một điểm này nên mới lợi dụng Lục Thiên Điệp. Nếu hôm nay Lâm Thanh Diện không tình cờ thấy cảnh tượng này thì e rằng cho đến khi Hứa Bích Hoài đề nghị ly hôn, anh cũng không biết chuyện này có liên quan đến Lạc Tâm.

“Được rồi, đừng áy náy nữa, muốn có được thứ gì thì nhất định phải mất đi một vài thứ, cô cũng vì hạnh phúc của mình thôi nên không có gì sai cả.”

Lạc Tâm an ủi Lục Thiên Điệp sau đó quay người rời đi.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện bước tới, đứng phía sau Lạc Tâm, lạnh lùng nói: “Tôi thấy người không cần phải cảm thấy áy náy là dì mới đúng đấy, Lạc Tâm. Dì đúng thật là tâm cơ, vì ép tôi trở về với dì mà ngay cả cách này cũng dùng.”

Lạc Tâm giật nảy mình, không ngờ Lâm Thanh Diện lại xuất hiện ở đây.

Hai vệ sĩ của cô ta lập tức đứng chắn trước người cô ta, trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện.

“Lâm Thanh Diện, sao cậu lại ở đây?” Lạc Tâm hoảng sợ hỏi.

Lục Thiên Điệp cũng nhìn Lâm Thanh Diện đầy thắc mắc, tự hỏi vì sao anh lại xuất hiện trong khu chung cư nhà mình.

“Nếu tôi không tới đây, e rằng sẽ bị các người dắt mũi mãi. Lạc Tâm, dì thật sự lợi hại, lại muốn ép Bích Hoài ly hôn với tôi, dì cho rằng như vậy thì tôi sẽ về với dì sao?” Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.

“Cậu… cậu nghe thấy hết rồi?” Vẻ mặt Lạc Tâm trở nên phức tạp.

Lục Thiên Điệp lo lắng, Lâm Thanh Diện đã biết chuyện này rồi, vậy thì dù cô có cố gắng thế nào đi nữa anh cũng sẽ không tha thứ cho cô.

“Lâm Thanh Diện, chuyện không phải như anh nghĩ đâu, dì út của anh cũng chỉ là thấy tôi đáng thương nên mới muốn giúp tôi thôi.” Lục Thiên Điệp vội nói.

Lâm Thanh Diện cong môi nói: “Đừng ngây thơ nữa, loại phụ nữ rắn rết như dì ta sẽ không thương hại cô đâu, dì ta chỉ đang lợi dụng cô thôi.”

“Sao… sao có thể?” Lục Thiên Điệp không thể tin được.

“Dì ta là người của nhà họ Lâm ở Kinh Đô, cô cho rằng dì ta sẽ có lòng tốt đặc biệt chạy tới đây giúp cô sao? Trong mắt dì ta, có lẽ cô còn chẳng bằng một con kiến, dì ta giúp cô ép Bích Hoài ly hôn với tôi chẳng qua là muốn đưa tôi về Kinh Đô thôi.” Lâm Thanh Diện nói.

Lục Thiên Điệp lập tức mở to mắt, kinh ngạc nhìn Lạc Tâm, lẩm bẩm: “Nhà họ Lâm… ở Kinh Đô, vậy anh cũng là… người nhà họ Lâm?”

“Tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm rồi, khi ấy chính người phụ nữ này đã bày mưu tính kế để đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lâm, nếu cô thật sự tin dì ta thì cô chỉ có thể mặc cho dì ta thao túng thôi.” Lâm Thanh Diện quay đầu: “Tôi nói đúng chứ, Lạc Tâm?”Sắc mặt Lạc Tâm trở nên rất khó coi, cô ta không phải kiểu người thích tranh luận, biết chuyện này không thể che giấu được nữa, cô ta sẽ không lãng phí sức lực để tranh luận.

“Đúng thì sao, Lâm Thanh Diện, cho dù tôi lợi dụng cô ta thì cũng là do cậu gây ra, nếu cậu chịu ngoan ngoãn trở về cùng tôi thì sao tôi phải dùng tới cách này.” Lạc Tâm lạnh giọng nói.

Lục Thiên Điệp nghe Lạc Tâm thừa nhận thì cơ thể lập tức cứng đờ, không ngờ mình lại trở thành quân cờ trong tay người khác, hơn nữa người bị hại còn là chị em tốt nhất của mình.

“Tôi… tôi thật sự đã làm sai rồi sao?” Lục Thiên Điệp lẩm bẩm một mình, cả người trở nên nhẹ tênh.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Lạc Tâm, trong mắt hiện lên một tia sát ý: “Lạc Tâm, lẽ nào dì vẫn cho rằng tôi nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời dì sao?”

Cảm nhận được luồng sát khí trên người Lâm Thanh Diện, Lạc Tâm cũng giật mình. Nhưng trong ấn tượng của cô ta, Lâm Thanh Diện không có gì đặc biệt, hơn nữa anh còn là đưa con trai bị gia đình bỏ rơi, không khác gì một kẻ rác rưởi vô dụng, dù cho có chút thành tựu gì ở Hồng Thành thì vẫn chưa đáng để cô ta quan tâm.

“Lâm Thanh Diện, đừng tưởng thành lập một công ty ở nơi nhỏ bé như Hồng Thành là có tư cách nói chuyện với tôi như thế, bây giờ tôi đang lịch sự mời cậu về là nể mặt cậu, nếu không đừng trách tôi trở mặt.” Lạc Tâm khinh thường nói.

“Haha, chỉ sợ dì còn không có cơ hội lật mặt, không sợ tôi sẽ cho dì chết ở chỗ này sao?” Lâm Thanh Diện chế nhạo.

Hồng Thành quả thực là một nơi nhỏ, nhưng điều này không có nghĩa là Lâm Thanh Diện sợ Lạc Tâm, sau mấy năm im hơi lặng tiếng, Lâm Thanh Diện cũng không chỉ đơn giản là mở một công ty nhỏ.

Lạc Tâm bĩu môi: “Lâm Thanh Diện, lẽ nào cậu không nhìn thấy hai vệ sĩ trước mặt tôi sao? Bọn họ có thể không mạnh bằng Sở Vân nhưng quá thừa để đối phó với cậu. Cậu nên biết vệ sĩ nhà họ Lâm rất đáng sợ, năm đó cậu bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, chắc cũng được họ ‘chăm sóc tận tình’ nhỉ?”

Mắt Lâm Thanh Diện nheo lại, hai vệ sĩ đều không có ý tốt mà nhìn chằm chằm vào anh, trên mặt là nụ cười khẩy.

“Năm đó là năm đó, tôi của bây giờ đã không còn là con sâu đáng thương mặc cho dì thao túng nữa rồi!”

Vừa dứt lời, Lâm Thanh Diện đã ra tay, tấn công trực diện vào bộ phận trí mạng của hai vệ sĩ.

Phản ứng của hai tên vệ sĩ cũng không chậm, thấy Lâm Thanh Diện chủ động ra tay thì lập tức hừ lạnh, đánh gọng kìm trái phải muốn đè Lâm Thanh Diện xuống đất.

“Không biết tự lượng sức mình.” Lạc Tâm không cho rằng Lâm Thanh Diện là đối thủ của hai vệ sĩ này, cảm thấy Lâm Thanh Diện chủ động ra tay chính là tự tìm chết.

Tuy nhiên khoảnh khắc tiếp theo, cô ta đã phải tròn mắt kinh ngạc.

Hai vệ sĩ không hạ được Lâm Thanh Diện mà anh lại còn dễ dàng tránh được đòn tấn công của họ, sau đó đá vào mặt của vệ sĩ bên trái.

Người của tên vệ sĩ đó lập tức xoay độ rồi nặng nề ngã xuống đất.

Lâm Thanh Diện nhân cơ hội giẫm gãy cánh tay hắn.

Vệ sĩ còn lại thấy vậy thì định cứu người ngã trên đất kia nhưng Lâm Thanh Diện không cho hắn cơ hội đó, khi hắn tới thì anh đã ra phía sau, đá mạnh vào bắp chân và mắt cá chân người đó, một tiếng “rắc” vang lên.

Chỉ trong thời gian vài nhịp thở, hai vệ sĩ đã không còn sức chiến đấu, ngã xuống đất và kêu la đau đớn.

Lạc Tâm trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại.

Lâm Thanh Diện đi về phía Lạc Tâm hỏi: “Bây giờ dì vẫn cảm thấy tôi không biết tự lượng sức sao?”

Lạc Tâm lập tức lùi lại hai bước, cô ta vẫn luôn bình tĩnh, lúc này cũng bắt đầu hoảng sợ.

“Cậu… cậu đừng tưởng giải quyết được hai tên vệ sĩ của tôi là có thể làm tôi sợ. Thực lực của nhà họ Lâm thế nào, trong lòng cậu rõ nhất, nếu cậu thật sự dám động vào tôi, chị tôi nhất định sẽ không tha cho cậu đâu, hơn nữa không chỉ có cậu mà vợ cậu và những người xung quanh cậu cũng sẽ gặp nạn!” Lạc Tâm nói.

Lâm Thanh Diện cười: “Lạc Tâm, không ngờ dì cũng có lúc sợ hãi đấy, năm đó khi đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lâm cũng chưa bao giờ thấy dì hoảng sợ như vậy.”

Lạc Tâm nuốt nước bọt, năm đó ở địa bàn nhà họ Lâm nên đương nhiên cô ta không sợ, nhưng bây giờ ở Hồng Thành, hai vệ sĩ của cô ta đã bị xử lý, cái gọi là rồng mạnh không trấn áp được rắn, cô ta sợ cũng là chuyện rất bình thường.

“Lâm Thanh Diện, tôi muốn đưa cậu là về để cậu kế thừa gia sản nhà họ Lâm, sao cậu lại không biết tốt xấu như vậy?” Lạc Tâm lại nói.

“Kế thừa gia sản? Nếu thật sự để tôi kế thừa gia sản thì sao dì lại nói chuyện cùng tôi với thái độ này?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Tôi quen rồi, thế nào, lẽ nào cậu còn muốn tôi phải khom lưng uốn gối trước cậu?” Vẻ mặt Lạc Tâm âm trầm.

“Haha, không cần phải vậy, đời này dì thật sự đã kiêu ngạo quen rồi, nhất thời sẽ không thay đổi được, nhưng dù có kiêu ngạo hơn nữa thì dì cũng không nên ép Bích Hoài ly hôn với tôi.” Vẻ mặt Lâm Thanh Diện dần thay đổi trở nên lạnh băng.

“Hứa Bích Hoài có gì tốt, cô ta chỉ là người của một gia đình hạng hai ở nơi nhỏ bé này. Một người phụ nữ như vậy, khi nào về tôi có thể tìm cho cậu cả trăm người, người như thế thì có gì đáng để cậu phải lưu luyến?” Lạc Tâm khinh bỉ.

Lâm Thanh Diện giơ tay tát mạnh vào mặt Lạc Tâm.

“Chát” một tiếng, không khí xung quanh dường như đông cứng lại.

“Dì không có tư cách nói cô ấy như vậy.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio