CHƯƠNG : KHÔNG DỄ DÀNG NHƯ VẬY ĐÂU
Tên để râu vừa nghe thấy lời này thì lập tức không vui, Câu Lân này có tiền đồ như vậy, sao lại coi trọng người như Lâm Thanh Diện chứ.
Tên để rầu nói với Cầu Lân: “Thế này nhé, người đi theo ta, ngươi muốn cái gì ta đều cho ta thấy chủ nhân này của ngươi không biết là gì cả, người đi theo ta hất định sẽ ăn ngon mặc đẹp”
Nghe thấy câu này, Câu Lân nổi giận gầm lên một tiếng, một cơn gió mạnh thổi qua, nước miếng của Câu Lân đều bắn trên mặt tên để râu, Lâm Thanh Diện nở nụ cười: “Anh tưởng anh có thứ gì đó lại có thể đấu với chúng tôi à?”
Tên để râu thấy Lâm Thanh Diện không phải đối thủ của mình, vốn dĩ muốn uy hiếp Lâm Thanh Diện mấy câu, nhưng thấy Câu Lân thì lại thôi. Gã ấp úng nói: “Đừng nói cậu tưởng đi qua được chỗ tôi là có thể thuận lợi vào thành nhé, đúng là buồn cười”
Tên để râu thấy không cam lòng, thầm thế nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người Lâm Thanh Diện dễ dàng như thế, đàn em bên cạnh nói nhỏ vào tai: “Anh Hổ Tử, bây giờ chúng ta không phải đối thủ của người ta, hay là rút lui đi, lát nữa sẽ không mất mặt.
Tên để râu tát cho người vừa nói một cái, Lâm Thanh Diện nhìn gã bằng ánh mắt sâu xa, vừa nhìn tên để râu này đã biết là người bình thường giống mấy người La Tiêu Tiêu, không có chút tu vị nào, sao có thể chống lại Lâm Thanh Diện được?
Tên để rầu bỏ đi, cảm thấy Lâm Thanh Diện có thể kiêu ngạo trước mặt mình chỉ là vì có Câu Lân, nếu vào thành, Câu Lân sẽ không thể ở bên cạnh Lâm Thanh Diện mãi.
Đợi đến lúc chỉ còn Lâm Thanh Diện và đứa bé kia, gã lại xuất hiện, dạy dỗ cho Lâm Thanh Diện này một bài học làm người Sau khi tên để râu biến mất, Lâm Thanh Diện cảm thán: “Xem ra Thượng Quận Thiên Đô này cũng là rồng cá hỗn tạp, loại người gì cũng có nhỉ?
Mạc Niệm nhún vai: “Đó là đương nhiên, hơn nữa Thượng Quận Thiên Đô cũng không tốt như lúc ở thành Tiên Linh, người ở đây lợi hại hơn người ở thành Tiên Linh, cũng khó ở chung hơn, Lâm Thanh Diện, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý”
Lâm Thanh Diện gật đầu, nhìn Câu Lân: “Chúng ta mang Câu Lân theo quá hút mắt, phải tìm một chút cho Câu Lân”
Mạc Niệm cũng không quen thuộc với nơi này, ký ức về nơi này đã từ hơn nghìn năm trước, bây giờ rất nhiều nơi đều đã thay đổi. Mấy người Lâm Thanh Diện đi vào bên trong, người dân đông hơn, từng căn nhà phồn hoa, người đến người đi buôn bán, không chỗ nào không thể hiện sự sầm uất của Thượng Quận Thiên Độ.
Theo Mạc Ngôn nói, đây vẫn không phải là nơi phồn hoa nhất, Lâm Thanh Diện rất chờ mong không biết nơi phồn hoa nhất trong ra sao.
Mạc Niệm nhìn nơi này, thầm cảm thán, nhiều năm không về, nơi này thật sự đã thay đổi quá nhiều, thật sự có rất đông người đến Thượng Quận Thiên Đô, trước kia thì chỉ trung tâm thành mới có người thôi, không có chặt chẽ như vậy, bây giờ nhìn thấy những người này, đều là nghe đồn Thượng Quận Thiên.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy một nhà trọ, tiểu nhị ra ngoài nói: “Khách quan, ngoài chỗ chúng tôi, mọi người sẽ không thể tìm thấy chỗ nào thích hợp hơn đâu.”
Tiểu nhị cười híp mắt nhìn Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cười hỏi: “Sao lại nói thế?”
“Vì đón tiếp một vị khách có thú cưỡi là ngài, chúng tôi đặc biệt thiết kế chỗ dừng chân cho thú nuôi ở trong sân, ở Thượng Quận Thiên Đồ này không có chỗ thứ hai đầu”
“Bao nhiêu kim tệ một đêm?” Lâm Thanh Diện hỏi thẳng, như vậy chắc chắn nơi này cũng không rẻ, ở thành Tiên Linh có nhà họ Vương, Lâm Thanh Diện không quan tâm đến kim tệ lắm, đợi khi đến nơi này, không có kim tệ thì đúng là nửa bước khó đi.
Tiểu nhị giơ hai đầu ngón tay ra nói: “Số này!”
Mạc Niệm hỏi: “Đừng nói là hai trăm kim tệ nhé?”
“Sao có thể được, tôi nói này em gái nhỏ, đây không chỉ là nơi em và ba em ở, chỗ thú cưỡi của mọi người ở cũng phải tính tiền đó, hai nghìn kim tệ, không nói thách” Mạc Niệm “xùy” một tiếng: “Sao anh không đi cướp đi, ban ngày ban mặt, anh tưởng tiền của người khác đều là gió lớn thổi tới à?”
Câu Lân cúi người cho Lâm Thanh Diện đi xuống, Lâm Thanh Diện đi xuống, nó lập tức biến thành nhỏ như con chó trong nhà, đi theo bên cạnh Lâm Thanh Diện, còn nói: “Như vậy chủ nhân sẽ không phiền phức nữa, ta có thể ở chung một phòng với chủ nhân”
Mặt tiểu nhị lập tức đen lại, thái độ với mấy người Lâm Thanh Diện cũng thay đổi, hắn ta biết mấy người Lâm Thanh Diện là một lũ nghèo không có tiền rồi.
Lâm Thanh Diện đã hiểu, dù ở Thiên Giới hay Trái Đất, chỉ cần trong tay không có tiền, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta xem thường. Lâm Thanh Diện nhìn tiểu nhị, nói: “Được rồi, bây giờ thú cưỡi của tôi đã không cần các người cung cấp nơi ở nữa, có phải có thể rẻ hơn một chút không?”
“Chỗ chúng tôi không có phòng trống” Tiểu nhị khinh bỉ nhìn Lâm Thanh Diện, tiền thuê của nơi này thật sự rất cao, nếu Lâm Thanh Diện đã giống kẻ không ở nổi, mình cũng không cần phải phí thời gian làm gì.
Lâm Thanh Diện sờ trán, còn có chuyện như thế nữa, khi nãy cũng đâu có nói vậy.
Mạc Niệm không vui nói: “Tôi thấy các người đang xem thường người khác thì có”
Lúc này, có người vỗ một cái lên lưng Lâm Thanh Diện: “Bọn họ ở lại cần bao nhiêu kim tệ, tôi sẽ trả”
Lâm Thanh Diện nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì quay đầu nhìn lại, thấy là Vong Trần, Lâm Thanh Diện nhíu mày, không ngờ lại gặp ông ta ở đây: “Sao ông lại ở đây?”
“Tôi ở đây có gì đáng ngạc nhiên chứ, cậu đến đây mới đúng là kỳ lạ đấy, sao thế, chuyện của Nặc Nặc vẫn chưa giải quyết xong sao?”
Nghĩ đến chuyện này, Lâm Thanh Diện thật sự là một lời khó nói hết, nếu chuyện của Nặc Nặc đã giải quyết xong thì mình cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
Tiểu nhị thấy Vong Trần thì lập tức trở nên cung kính: “Nếu công tử này nói muốn trả tiền cho mấy vì thì chỗ tôi đương nhiên có phòng tốt hơn.” Mạc Niệm hỏi tiểu nhị: “Khi nãy không phải anh nói không có ư, bây giờ lại có rồi à?”
Tiểu nhị liếc Mạc Niệm một cái, không để ý đến cô ta, Lâm Thanh Diện và Vong Trần đi vào cùng nhau, vừa đi vừa nói. Lâm Thanh Diện nói một lượt chuyện mình đã trải qua khoảng thời gian này cho Vong Trần nghe, Vong Trần than thở, không ngờ Lâm Thanh Diện lại xui xẻo như vậy.
Dù làm chuyện gì cũng không thể thuận lợi, ở Thượng Quân Thiên Đô, ông ta chưa từng nghe nói có biến cố gì, chỉ biết Vương Quyền đã chết, cho nên mới phải hỏi Lâm Thanh Diện.
Bây giờ con gái của Lâm Thanh Diện ở Thiên Giới, bây giờ Lâm Thanh Diện đến tìm con gái còn khó khăn hơn lấy hồn phách của Nặc Nặc bên cạnh Vương Quyền nhiều.
Đi vào phòng, ông ta nói với Lâm Thanh Diện: “Chặng đường này không dễ dàng, cậu phải biết sau lưng Vương Quyền còn có người lợi hại hơn, thậm chí Vương Quyền cũng chỉ là một con cờ của người ta, bây giờ hành động của cậu đã bị người ta chú ý đến, mọi cử động đều không thể che giấu được”
Lâm Thanh Diện nhíu mày, mục đích của bọn họ là Nặc Nặc, bây giờ Nặc Nặc đã ở trong tay bọn họ, e rằng mình cũng sẽ không có ngày sống dễ chịu.
Hai ba con có liên hệ với nhau, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ cách giết mình, anh hỏi Vong Trần: “Bây giờ tôi nên làm gì?”