Rể Quý Trời Cho

chương 1656

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : CHỮA BỆNH CỨU NGƯỜI

Thiết kế của người có tiền chính là có hết tất cả, Mạc Niệm cười mỉa nhìn Câu Lân, nói: “Ngươi sẽ không phải không biết còn có một thứ như này chứ?”

Câu Lân không vui nhìn Mạc Niệm, nói: “Ta không biết có thứ này, có điều vừa rồi rõ ràng có thể đi vào từ chỗ này, người làm gì không nói sớm?”

Mạc Niệm phẩy phẩy tay, mỉm cười vui sướng khi người khác gặp nạn: “Ta không phải là muốn xem thử ngươi có cách gì hay hơn không, không nói nữa, lát nữa bị người ta phát hiện thì không hay rồi”

Hai người vội vàng đi ra, trực tiếp đi về phía khách điếm. Vong Trần và Lăng Dương đang nghiên cứu công pháp kia, Vong Trần xem rất nhiều lần, tóm lại xem như tìm được nơi có thể đột phá. Còn chưa nói với Lâm Thanh Diện thì nghe thấy từ đằng xa truyền tới giọng nói của Mạc Niệm.

“Chúng ta lần này ra ngoài, xem như uổng công một chuyến rồi” Lâm Thanh Diện nghe thấy giọng của Mạc Niệm thì thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy lời này, tảng đá trong lòng coi như buông xuống rồi, ít nhất Lục Hân không sao. Có điều nghe khẩu khí của bọn họ, hình như Lục Hân không có theo trở về, cô ta có thể làm cái gì?

Cánh cửa cọt kẹt được đẩy ra, Mạc Niệm đi tới, mặc chiếc váy màu hồng phấn xoay một vòng ở trước mặt Lâm Thanh Diện, hỏi Lâm Thanh Diện: “Lâm Thanh Diện, có đẹp không, cậu nhìn tôi như này, cậu thích không?”

Lâm Thanh Diện nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Cô là Mạc Niệm?” Không ngờ Mạc Niệm sẽ lớn nhanh như vậy, Lâm Thanh Diện có chút không quen, Mạc Niệm dầu môi ở bên cạnh Lâm Thanh Diện nói: “Cậu nói có đẹp không?

” Lâm Thanh Diện nói: “Khá đẹp, có điều cô như này cũng quá đột ngột rồi, tôi trong chốc lát không có phản ứng kịp, vẫn hơi không thích ứng được”

Mạc Niệm nhìn thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, vội vàng hỏi: “Ý của cậu là cậu thích dáng vẻ hiện tại này của tôi, phải không?” Lâm Thanh Diện gật đầu, dáng vẻ của cô nàng này, nếu như anh nói không thích, trong lòng Mạc Niệm nhất định sẽ khó chịu.

Có điều nhất thời thấy bộ dạng này của Mạc Niệm, Lâm Thanh Diện vẫn là cảm thấy có chút không quen.

Thật ra cái Lâm Thanh Diện nghĩ trong lòng là tại sao Mạc Niệm đột nhiên muốn trở thành người lớn, nhỏ nhỏ thật ra cũng rất tốt, trở thành người lớn rồi, quấn tới quấn lui ở bên cạnh anh, trong lòng cứ cảm thấy lạ lạ.

Lâm Thanh Diện tiếp tục hỏi tình hình của Lục Hân, Mạc Niệm nói lại một lượt những lời bọn họ nghe thấy cho Lâm Thanh Diện thì Lâm Thanh Diện mới yên tâm.

Chỉ cần bên đó không sao, anh bên này muốn làm cái gì thì có thể yên tâm đi, không có quá nhiều bận tâm.

Mạc Niệm hỏi Lâm Thanh Diện buổi tối có phải muốn tới sơn trang Vong Ưu, Mạc Niệm ngược lại là muốn đi cùng Lâm Thanh Diện, nhưng không có can đảm nói ra, sợ nói ra Lâm Thanh Diện sẽ tức giận, bởi vì đi theo đối với Lâm Thanh Diện không có bất kỳ sự giúp đỡ nào, nhưng trong lòng Mạc Niệm lại lo lắng cho Lâm Thanh Diện.

Trong lòng muốn còn chưa có hỏi thì nghe thấy bên ngoài có âm thanh, là tiếng của Lục Hân, bên cạnh còn có đàn ông.

Lục Hân trực tiếp đi vào trong căn phòng, còn không đợi Lâm Thanh Diện nói cái gì thì trực tiếp ghé sát tại Lâm Thanh Diện: “Có một vụ làm ăn lớn, tôi cảm thấy anh nên làm, chúng ta thật sự là quá thiếu tiền rồi.”

Lâm Thanh Diện bây giờ có chuyện quan trọng hơn, có điều đúng vậy, vụ làm ăn này tốt như vậy, anh đi một chuyến cũng không tồi. Đổng Hoa trực tiếp đứng ở một bên nhìn Lâm Thanh Diện, không ngờ thần y mà Lục Hân nói chính là Lâm Thanh Diện, người này nhìn thế nào cũng không giống một bác sĩ. “Lẽ nào chính là anh ta, cô nói anh ta có thể cứu mạng ba của tôi, nhìn thế nào cũng không giống!” Đổng Hoa không hiểu nhìn Lục Hân, cảm thấy mình giống như bị lừa vậy.

Lục Hân thật ra cũng chưa từng thấy y thuật của Lâm Thanh Diện, có điều cô ta tuyệt đối tin Lâm Thanh Diện sẽ không lừa người, Lâm Thanh Diện nếu như thật sự không có một chút bản lĩnh, sao có thể với một ánh mắt nhìn ra ba của cô ta là giả bệnh chứ?

Có hơi không vui sát lại bên cạnh Đồng Hoa, không vui nói: “Đều nói con người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, tôi không ngờ anh cũng là người nông cạn như vậy, anh đều chưa có nhìn thấy y thuật của anh ấy thì đã phủ nhận anh ấy như vậy, điều này thật sự không phù hợp!”

Lâm Thanh Diện thâm ý nhìn Lục Hân và Đồng Hoa, không biết trong hồ lô của Lục Hân đang bán thuốc gì, cô ta sao không hỏi xem anh có bằng lòng hay không mà đã trực tiếp dẫn người tới tận cửa rồi?

Đồng Hoa trực tiếp đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện nói: “Anh nếu như thật sự biết y thuật, chữa khỏi cho ba tôi tôi có hậu tạ lớn, nhưng nếu như không có y thuật thì chúng ta không cần thiết phải lãng phi thời gian của nhau, tôi nghĩ cô gái này nhất định là bị anh lừa gạt, cho nên cô ấy mới nói với tôi y thuật của anh thật sự là rất giỏi!”

Lâm Thanh Diện khinh thường nhìn Đồng Hoa, loại người này đều là xem mặt mà bắt hình dong, anh không muốn chữa bệnh cho loại người này. Lâm Thanh Diện từ chối thẳng: “Khi anh hỏi ra câu này, đã thể hiện rất rõ anh không tin tôi, nếu anh không tin tôi thì tôi tới nhà của anh cũng không thể chữa trị tử tế cho ba của anh, anh hãy mời người tài giỏi khác đi!”

Nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, Đổng Hoa đập vào chỗ cứng, anh ta trước giờ chưa từng bị ai từ chối như này, lần này bị từ chối một cách dứt khoát, một chút cũng không níu kéo. “Lâm Thanh Diện, đều nói người hành y nhân ái, anh không thể thấy chết mà không cứu!” Lục Hân ở một bên vội khuyên nhủ, cô ta không phải thật sự nói người hành y nhân ái gì gì đó, chỉ là người ta có một khoản tiền rất lớn có thể cho Lâm Thanh Diện, vừa hay bọn họ lại rất thiếu tiền. Người khác không rõ tâm tư của cô ta, Lâm Thanh Diện là rõ nhất, Lâm Thanh Diện nhìn thẳng cô ta, nói cô ta hám tiền tới điên rồi.

Lâm Thanh Diện nghe thấy lời Mạc Niệm bọn họ nói trước đó, Lục Hân là muốn kết hôn giả với người đàn ông đối diện này, sau đó xung hỷ cho ba anh ta, vừa nghe, chuyện này chính là không đáng tin, Lục Hân trước mặt này, thế nào cũng là hám tiền tới điên.

Lục Hân nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện rất không vui, cho dù cô ta là hám tiền tới điện, nhưng thứ như tiền ai mà không thích, có lòng tốt nhận việc cho anh, tới cuối cùng anh lại nói mình như vậy, đổi thành bất cứ một ai thì trong lòng đều sẽ không thoải mái.

Thái độ của Lâm Thanh Diện không khỏi khiến Đồng Hoa nảy sinh nghi hoặc, nhìn chắc không phải là kẻ lừa đảo, tình trạng của ba anh ta nghiêm trọng hơn qua từng ngày, hôm nay càng tệ hơn hôm trước, không có hy vọng nhưng không thể cũng không biết được, ngộ nhỡ thật sự khỏi rồi thì sao?

“Vẫn mong người anh em đừng trách, tôi chỉ là lo lắng cho bệnh tình của ba tôi nhỡ bị trì hoãn, ngoài điều này ra cũng không có ý gì khác, bây giờ kẻ lừa đảo trên giang hồ thật sự quá nhiều, không thể không phòng” Đồng Hoa vội vàng đi tới xin lỗi, giải thích cho lời mà mình nói.

“Không sao, tôi gặp phải người như anh cũng không phải là lần đầu tiên, đều đã quen rồi, nếu như anh tin tôi, chúng ta bây giờ có thể đi!”

Bây giờ không phải là lúc thích hợp tới sơn trang Vong Ưu, vừa hay có thể nhân lúc này đi cứu người, còn có thể kiếm một chút cũng không tồi. Đổng Hoa cắn răng trực tiếp đáp ứng Lâm Thanh Diện, mấy người cùng đi vào trong phủ, chỉ là khi nhìn thấy bệnh nhân, Lâm Thanh Diện khá kinh ngạc, đây không phải là ông lão gặp lúc sáng hay sao? Xem ra mạng của ông ta thật sự là chưa tận, gặp được Lâm Thanh Diện, tay của Lâm Thanh Diện đặt trên cổ tay của ông lão, bắt đầu bắt mạch cho ông lão.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio