Rể Quý Trời Cho

chương 166: cháu thật sự làm ông quá thất vọng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Thanh Diện nghe được mấy chữ nhà họ Lâm ở Kinh Đô lập tức đoán được chuyện này có lẽ do Lạc Tâm làm.

Ngày đó anh đã nói với Lạc Tâm bảo cô ta thu hồi lại quà tặng cho nhà họ Lâm đi, Lạc Tâm cũng đã đồng ý, Lâm Thanh Diện cho rằng Lạc Tâm lại phái người tới đòi hỏi nhưng bây giờ xem ra có lẽ cô ta không muốn làm chuyện này đơn giản như vậy.

Nhà họ Lâm là dòng dõi quý tộc, mọi thứ đều thích đẹp đẽ phô trương một chút, cho dù là người muốn đến tặng lễ thì cũng nhất định phải làm cho long trọng một chút.

Ngày đó Lục Thiên Điệp cũng không hề nói cho Hứa Bích Hoài biết Lâm Thanh Diện là người của nhà họ Lâm ở Kinh Đô, cho nên Hứa Bích Hoài cũng không nghĩ tới chuyện này có liên quan đến Lâm Thanh Diện.

Cô và Lâm Thanh Diện đi vào bên trong, dự định trước tiên mang hợp đồng vật với nhà máy liệu xây dựng Giang Mã cho Hứa Mạn Tranh xem.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài tới lập tức đều cười lạnh đi lên đón.

"Hứa Bích Hoài, chị còn có mặt mũi đến chỗ ông nội nữa à, chẳng lẽ chị còn muốn ông nội bãi bỏ chức vụ quản lý của chị ở trước mặt nhiều người như vậy sao? Nếu tôi là chị thì nhất định tôi sẽ chọn lúc không có người đến nhận sai với ông nội." Hứa Bích Uyên mở miệng cười.

Nghe ý tứ của cô ta giống như là đã nhận định Hứa Bích Hoài không thể đàm phán được hợp đồng với nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã vậy.

"Nhận sai? Tại sao chị lại phải nhận sai? Em biết được chị không đàm phán được với nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã à?" Hứa Bích Hoài mở miệng.

Hứa Trai Hiệp cười lạnh một tiếng, nói: "Đương nhiên là chúng tôi biết rồi bởi vì hôm qua tôi đã đàm phán xong xuôi với Quản đốc Mã, chị cảm thấy ông ta sẽ bỏ qua một người chủ động tăng giá cho anh ta mười phần trăm hay ngược lại lại đi đàm phán với chị chuyện giảm giá mười phần trăm này?"

"Nếu cậu đã đàm phán xong vậy thì hợp đồng của cậu đâu?" Hứa Bích Hoài chất vấn.

Hứa Trai Hiệp lập tức xấu hổ, hôm qua anh ta cũng đã muốn để Mã Nghiễm Tài ký hợp đồng trước nhưng ông ta lại nói bây giờ xưởng này do con của ông ta đứng tên, muốn ký hợp đồng thì phải đợi thêm hai ngày nữa.

"Hai ngày nữa sẽ ký hợp đồng, Hứa Bích Hoài, chị cũng đừng ở đây giả vờ cố gắng nữa, lần này chị không chỉ bị đuổi ra khỏi công ty mà còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa nữa!" Hứa Trai Hiệp lạnh lùng nói.

Tiếp theo anh ta và Hứa Bích Uyên đi tới bên cạnh Hứa Mạn Tranh.

"Ông nội, Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện tới rồi." Hứa Trai Hiệp nói.

Hứa Mạn Tranh gật đầu sau đó gõ bàn một cái khiến cho tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.

"Hôm nay tôi gọi tất cả mọi người tới đây là có hai chuyện muốn tuyên bố." Hứa Mạn Tranh mở miệng, vẻ mặt nhìn qua rất không tệ giống như đang có chuyện vui vẻ gì vậy.

Tất cả mọi người đổ dồn về phía Hứa Mạn Tranh chờ ông ta tuyên bố chuyện muốn nói.

"Chuyện đầu tiên là chuyện cung ứng vật liệu xây dựng cho công ty chúng ta, hai người Bích Hoài và Trai Hiệp đã đánh cược với nhau, Bích Hoài đã nói là sẽ đàm phán với nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã để mua với giá thấp hơn thị trường mười phần trăm, Trai Hiệp cảm thấy không ổn nên cũng đi đàm phán chuyện này."

Đám người nghe Hứa Mạn Tranh nói vậy cũng bắt đầu cười nhạo Hứa Bích Hoài.

"Tôi không nghe lầm đấy chứ, vậy mà cô ta còn muốn người ta bán vật liệu xây dựng cho mình thấp hơn giá thị trường mười phần trăm, không phải đang nằm mơ chứ."

"Dù sao cô ta cũng là Giám đốc vậy mà lại nói ra mấy lời khoác lác như vậy, không phải là đang cố ý đối nghịch với ông nội cô ta đấy chứ."

"Nếu cô ta có thể đàm phán được cái giá đó thì đúng là thấy quỷ rồi, người ta mở được nhà máy vật liệu xây dựng thì cũng không phải là người ngu."

...

Hứa Mạn Tranh lần nữa gõ bàn một cái, để cho đám người kia yên tĩnh lại.

"Được rồi, báo cáo kết quả lần này của các người một chút đi." Hứa Mạn Tranh mở miệng.

Hứa Trai Hiệp lập tức tiến lên một bước, nói: "Ông nội, hôm qua cháu đã đàm phán xong với Quản đốc Mã rồi, ông ta đồng ý tiếp tục cung ứng vật liệu xây dựng cho chúng ta chỉ có điều sẽ nâng giá lên thêm mười phần trăm, chuyện này cũng đều do Hứa Bích Hoài cố ý ép giá người ta nếu không chúng ta cũng sẽ không gặp trắc trở về mặt giá cả như vậy."

Đám người nghe thấy Hứa Trai Hiệp nói như vậy nhao nhao chỉ trích Hứa Bích Hoài, đồng thời khen Hứa Trai Hiệp lợi hại.

Hứa Mạn Tranh khẽ gật đầu, sau đó lặng lẽ nhìn về phía Hứa Bích Hoài, nói: "Bích Hoài, cô còn có cái gì để nói nữa không, Trai Hiệp đã đàm phán xong với người ta rồi nên chắc chắn cô sẽ không thành công đâu, từ nay về sau cô cũng đừng nhúng tay vào chuyện của công ty nữa, cũng đừng quên chuyện cô đã đồng ý với Trai Hiệp."

Lúc này Hứa Bích Hoài tiến lên một bước, nói: "Ông nội, cậu ta đã đàm phán xong với Mã Nghiễm Tài nhưng cũng không có nghĩa là cháu không đàm phán thành công, nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã đã ký hợp đồng tiếp tục cung ứng vật liệu xây dựng cho chúng ta và đồng ý sẽ lấy thấp hơn giá thị trường mười phần trăm."

Nói xong, Hứa Bích Hoài đưa hợp đồng lên.

"Đây là chuyện không thể nào!" Lúc này Hứa Trai Hiệp gầm thét một tiếng: "Hứa Bích Hoài, chị nghĩ tất cả mọi người đều là đồ đần à, chị cho rằng Quản đốc Mã đã đàm phán giá cả xong xuôi với tôi rồi lại chấp nhận cái giá mà chị đưa ra à? Còn cả hợp đồng nữa, chị ngụy tạo ra đúng không!"

"Đúng đấy, cô ngốc nhưng người ta cũng không ngốc đâu, vì sao Quản đốc Mã người ta không muốn lấy thêm mười phần trăm như bên kia mà ngược lại lại đi ký hợp đồng với cô, cô cũng quá xúc phạm trí thông minh của mọi người rồi đấy." Hứa Bích Uyên phụ quát theo.

Hứa Bích Hoài không hề bối rối chút nào mà chỉ nói: "Ai nói với cậu Quản đốc của nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã vẫn là Mã Nghiễm Tài, hôm qua xưởng đã thay đổi Quản đốc rồi, cậu có đàm phán xong với Mã Nghiễm Tài rồi thì cũng không có tác dụng gì đâu."

"Chị nói bậy! Quản đốc nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã không phải là Mã Nghiễm Tài thì là ai chứ, Hứa Bích Hoài, chị vì lừa gạt ông nội mà ngay cả chuyện này cũng dám nói dối à?" Hứa Trai Hiệp trừng mắt nói.

"Nếu cậu không tin thì có thể gọi điện thoại hỏi thăm một chút, còn về phần cái hợp đồng kia của tôi là thật hay là giả thì cậu có thể hỏi mấy người bên tổ dự án là biết ngay mà, hiện tại nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã cũng đã tiếp tục cung ứng vật liệu xây dựng." Hứa Bích Hoài mở miệng.

Trong lòng Hứa Trai Hiệp dâng lên một dự cảm bất an, anh ta lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Mã Nghiễm Tài.

Không bao lâu sau điện thoại kết nối, Hứa Trai Hiệp vội vàng nói: "Quản đốc Mã, có người nói ông chủ nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã không phải ông, chuyện này là thật hay là người đó tung tin đồn nhảm vậy?"

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Mã Địch: "Nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã đã không phải là của nhà tôi, sau này ba tôi cũng không làm nghề này nữa nên sau này các người cũng đừng gọi điện thoại đến đây cho ba tôi."

Nói xong, điện thoại bị dập máy.

Bởi vì vừa rồi mọi người đều không hề lên tiếng cho nên đều nghe được rất rõ ràng giọng nói trong điện thoại kia.

Một đám người lập tức trầm mặc lại, không ngờ lời Hứa Bích Hoài vừa nói lại là thật.

Mặt mũi Hứa Trai Hiệp thì lại cực kỳ kinh ngạc, cả khuôn mặt đều là vẻ không thể tin được.

Anh ta nuốt nước bọt, quay đầu nhìn về phía Hứa Mạn Tranh, nói: "Ông nội, mặc dù nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã không phải là của Mã Nghiễm Tài vậy thì người kia cũng không thể nào lấy thấp hơn giá thị trường mười phần trăm để cung ứng vật liệu xây dựng cho Hứa Bích Hoài được, hợp đồng này chắc chắn cũng là giả."

Lúc này thư ký của Hứa Mạn Tranh nhận được một cuộc điện thoại, sau đó ghé vào tai ông ta nói: "Ông cụ, bộ phận dự án của tập đoàn Thiên Dương vừa gọi điện thoại tới nói nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã đã khôi phục cung ứng vật liệu xây dựng, hơn nữa còn lấy giá thấp hơn giá thị trường mười phần trăm nữa."

Đám người ồ lên, tất cả đều nhìn Hứa Bích Hoài với ánh mắt bội phục.

Hứa Trai Hiệp khó tin nhìn Hứa Bích Hoài, anh ta vươn tay ra cầm lấy hợp đồng kia xem xét, lúc nhìn thấy chữ ký trong đó tên là Trần Tài Anh chất vấn: "Trần Tài Anh này là ai vậy, nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã lớn như vậy chắc chắn sẽ không bị hạng người vô danh tiểu tốt thu mua được, đây nhất định là giả."

Hứa Mạn Tranh tức giận đến mức thân thể cũng bắt đầu run lên, quát: "Hứa Trai Hiệp, chú ý cái miệng của cháu cho ông, Trần Tài Anh là vua của thế giới ngầm ở Hồng Thành này đấy, vậy mà cháu lại dám nói anh ta là hạng người vô danh tiểu tốt ư?"

"Chính cháu không đám phán được hợp đồng bây giờ lại tìm đủ mọi cớ, so với Bích Hoài thì cháu còn kém cỏi hơn nhiều lắm, cháu thật sự làm ông quá là thất vọng rồi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio